Những người phục vụ âm thầm cho giáo xứ

Những người phục vụ âm thầm cho giáo xứ

Những người phục vụ âm thầm cho giáo xứ

TGPSG -- Trong các giáo xứ, bên cạnh những vị linh mục tận tâm chăm lo đời sống đức tin, luôn có những con người thầm lặng ngày ngày cống hiến hết mình vì sự trang nghiêm và phát triển của giáo xứ. Họ không xuất hiện trên tòa giảng, không cất lên những bài giảng hùng hồn, nhưng từng việc làm nhỏ bé của họ lại góp phần quan trọng vào đời sống cộng đoàn.

Bài phóng sự này xin gửi đến những câu chuyện đầy xúc động về ba con người bình dị nhưng tận tụy của giáo xứ Phú Xuân (Hạt Xóm Chiếu, Tổng Giáo phận Sài Gòn): một cụ già đã suốt 40 năm miệt mài dọn bàn thánh, một phụ nữ đã hơn 20 năm chăm chút cắm hoa làm đẹp bàn thờ Chúa, và một người đàn ông lặng lẽ chăm sóc từng góc nhỏ giáo đường, từ hệ thống âm thanh - ánh sáng đến tường vách, hiên mái nhà thờ. Họ là những người phục vụ không mong đợi sự đền đáp, chỉ đơn giản dâng hiến công sức của mình như một lời cầu nguyện thầm lặng…

  1. Người Dọn Bàn Thánh

Trong giáo xứ Phú Xuân, có một người đàn ông tên là Phaolô Huỳnh Văn Lầu. Suốt hơn 40 năm qua, ông lặng lẽ làm công việc dọn dẹp bàn thánh trong nhà thờ. Ít ai để ý đến sự hiện diện của ông, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng mỗi khi bước vào nhà thờ, mọi thứ luôn sạch sẽ, ngay ngắn, và trang nghiêm.


 

Trước đây nhiều năm, ông Lầu từng là một chàng trai khỏe mạnh, làm nghề nông. Sau khi cưới vợ và được lãnh nhận bí tích Rửa Tội, ông đi lễ mỗi ngày. Lúc đó giáo xứ có rất ít giáo dân đến nhà thờ, nên nhận thấy ông siêng năng đi lễ, Cha sở nhờ ông giúp một số công việc lặt vặt trong thánh đường. Từ đó, ông bắt đầu công việc dọn dẹp bàn thánh, quét dọn nhà thờ mỗi ngày. Ông làm việc cần cù, siêng năng học hỏi và mau chóng am hiểu từng màu áo lễ, từng bài đọc trong lịch phụng vụ như chính lòng bàn tay mình.

Ban đầu, không ai chú ý đến ông. Họ nghĩ ông chỉ làm việc để khuây khỏa những khi rảnh rỗi. Nhưng năm tháng trôi qua, người ta mới nhận ra ông Lầu không hề rời bỏ công việc ấy ngày nào, dù trời mưa hay nắng, dù là ngày thường hay lễ trọng. Bất kể ai đến sớm nhất hay rời đi muộn nhất, đều thấy hình bóng ông cặm cụi lau từng cây nến, sắp xếp từng quyển sách kinh.

Hiện nay dù đã 87 tuổi, sức khỏe ông vẫn còn khá tốt, nhưng căn bệnh giãn tĩnh mạch khiến việc đi lại của ông không còn nhanh nhẹn như trước. Tuy vậy, niềm vui lớn nhất của ông vẫn là được phục vụ Nhà Chúa. Mỗi ngày, ông đều đặn có mặt tại thánh đường vào lúc 4 giờ sáng để chuẩn bị áo lễ, sách đọc, và đôi khi còn kiêm luôn vai trò giúp lễ.

Không ai trả lương cho ông Lầu. Không ai bắt ông phải làm. Nhưng ông vẫn làm, chỉ vì một niềm tin giản dị: “Chúa đã ban cho tôi một cuộc sống bình an, thì tôi cũng phải biết làm việc để đáp đền ơn Chúa mỗi ngày.”

Có lần, cha sở hỏi ông:

- Ông có bao giờ thấy mệt không?

Ông Lầu cười, đôi mắt đầy nếp nhăn nhưng sáng rỡ:

- Khi nào tôi còn sức, tôi còn làm. Đây là cách tôi cầu nguyện, cách tôi cám ơn Chúa mỗi ngày.

Những lời nói ấy chạm đến trái tim bao người. Nhiều người trong giáo xứ, nhất là trong Ban Lễ Sinh, dần học theo ông, tình nguyện giúp đỡ ông trong những dịp lễ lớn. Nhưng dù có ai hỗ trợ, ông Lầu vẫn luôn là người đầu tiên đến và cuối cùng rời đi.

  1. Người Cắm Hoa Làm Đẹp Bàn Thờ Chúa

Trong xứ đạo, có một người phụ nữ lặng lẽ tận tụy với công việc thầm lặng nhưng cao quý: cô Anastasia Nguyễn Ngọc Thảo, người cắm hoa trang trí bàn thờ Chúa suốt hơn 20 năm qua.

Cô Thảo năm nay đã 60 tuổi, mái tóc điểm bạc nhưng đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui khi nói về công việc của mình. Từ thuở thiếu thời, cô đã say mê những đóa hoa, luôn ao ước được dùng vẻ đẹp tự nhiên để dâng lên Thiên Chúa. Khi mới 18 tuổi, cô bắt đầu tham gia công việc trang trí nhà thờ, và đến 30 tuổi, việc cắm hoa đã trở thành như sứ mệnh của đời cô.

Hằng tuần, cô đều đặn đến nhà thờ từ sớm, tỉ mỉ chọn từng bông hoa tươi nhất từ vườn nhà hoặc từ chợ. Với cô, mỗi loại hoa mang một ý nghĩa thiêng liêng: hoa huệ trắng tượng trưng cho sự tinh khiết, hoa hồng đỏ biểu trưng cho tình yêu Thiên Chúa, hoa lan thể hiện sự khiêm nhường và cao quý. Bàn tay cô nhẹ nhàng sắp đặt từng nhánh lá, từng đóa hoa sao cho thật hài hòa, để mỗi người khi đến nhà thờ đều có thể cảm nhận được vẻ đẹp của sự sống và tình yêu Thiên Chúa qua từng sắc màu rực rỡ.

Dù là một công việc không ai trả công, nhưng cô Thảo chưa bao giờ thấy mệt mỏi hay chán nản. Dù nắng hay mưa, dù ngày thường hay dịp lễ lớn, cô vẫn cần mẫn chuẩn bị những bình hoa đẹp nhất. Có những ngày, cô phải đi chợ từ sáng sớm, dầm mưa, đội nắng, chỉ mong chọn được những bông hoa đẹp nhất để dâng lên Chúa. Cô nói đi mua hoa thì phải đi từ 2-3 giờ sáng, lên tận chợ hoa Hồ Thị Kỷ, quận 10 để mua được những bó hoa đẹp với giá phải chăng.

Cô từng tâm sự: "Chúa ban cho mình cuộc sống, ban cho mình đôi tay, vậy tại sao mình không dùng nó để làm đẹp cho Ngài? Khi nhìn lên bàn thờ rực rỡ hoa tươi, lòng tôi hạnh phúc lắm, như thể mình đã góp phần nhỏ bé làm sáng danh Chúa."

Không chỉ trang trí nhà thờ, cô còn tận tâm hướng dẫn các em nhỏ trong giáo xứ cách cắm hoa, cách giữ hoa tươi lâu, và hơn hết là gieo vào lòng các em tình yêu đối với Thiên Chúa qua từng việc làm nhỏ bé.

Đã có những lúc sức khỏe cô yếu đi, đôi bàn tay run rẩy hơn trước, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức. Cô bảo, chỉ cần còn sức, cô vẫn sẽ tiếp tục công việc này. Đối với cô, được cắm hoa cho Chúa không chỉ là niềm vui mà còn là lời nguyện cầu thầm lặng – mỗi bông hoa cô đặt lên bàn thờ đều chứa đựng những ước mong bình an cho giáo xứ, cho mọi người xung quanh.

Mỗi khi nhìn lên bàn thờ Chúa, ngắm những đóa hoa tươi rạng rỡ dưới ánh nến lung linh, người ta không chỉ thấy vẻ đẹp của thiên nhiên, mà còn cảm nhận được tấm lòng chân thành của một người phụ nữ đã dành trọn cuộc đời mình để làm đẹp cho nhà Chúa, biến những đóa hoa thành lời kinh, thành tình yêu dâng lên Thiên Chúa mỗi ngày.

  1. Người Phục Vụ Tận Tụy

Anh Phêrô Nguyễn Ngọc Cường, 62 tuổi, là một con người thầm lặng nhưng đầy tận tụy trong giáo xứ. Không ai có thể đếm hết những công việc anh đã làm, bởi anh không bao giờ kể công hay phô trương những gì mình đã đóng góp.

Từ sáng sớm, trước khi tới giờ lễ khoảng một giờ, anh Cường đã có mặt tại nhà thờ để kiểm tra hệ thống âm thanh, ánh sáng, đảm bảo mọi thứ hoạt động trơn tru, để buổi lễ diễn ra trang nghiêm và sốt sắng.

Khi giáo dân rời khỏi nhà thờ sau những buổi lễ quan trọng, anh lại lặng lẽ ở lại, kiểm tra, sắp xếp, lau chùi và chỉnh sửa các thiết bị điện. Nếu có hỏng hóc gì, anh sẽ ngay lập tức bắt tay vào sửa chữa mà không cần ai nhắc nhở.

Anh không phải là kỹ sư hay thợ chuyên nghiệp, nhưng với kinh nghiệm tích lũy qua nhiều năm, anh có thể sửa chữa từ những hư hỏng nhỏ nhất đến những công trình lớn hơn trong giáo xứ. Khi thấy bức tường phía sau nhà thờ bị nứt, anh chẳng ngần ngại xắn tay áo, trộn xi măng, trát lại từng vết nứt. Những ngày hè oi ả, anh đội nắng leo lên mái nhà xứ để thay từng viên ngói, đảm bảo mưa gió không ảnh hưởng đến các cha và các thầy.

Anh Cường không nhận bất kỳ đồng công nào cho những việc mình làm. Khi có ai hỏi vì sao anh lại dành cả cuộc đời để phục vụ như thế, anh chỉ cười hiền: "Chúa đã cho tôi sức khỏe, tôi chỉ muốn góp chút công sức để giáo xứ ngày một tốt đẹp hơn."

Có những lúc anh bị đau lưng do làm việc quá sức, nhưng sáng hôm sau, anh vẫn có mặt như thường lệ. Dường như niềm vui của anh chính là được thấy giáo xứ ngày một hoàn thiện hơn, được thấy mọi người đến nhà thờ trong không gian khang trang, sạch đẹp.

Dù không phải là người nổi bật, nhưng ai cũng kính trọng Anh Phêrô Nguyễn Ngọc Cường. Anh là minh chứng sống động cho tình yêu phục vụ, cho tinh thần hy sinh mà không mong đợi sự đền đáp. Những thế hệ trẻ trong giáo xứ khi nhìn vào tấm gương của anh, cũng dần học theo tinh thần sẵn sàng dấn thân vì cộng đồng, vì giáo xứ.

Lời Kết

Giữa những bộn bề của cuộc sống, vẫn có những con người lặng lẽ dâng hiến thời gian và công sức của mình cho giáo xứ, không màng đến danh lợi hay sự tán dương. Những việc họ làm có thể không lớn lao, nhưng miệt mài cần mẫn, mang ý nghĩa sâu sắc, góp phần giữ gìn sự trang nghiêm, ấm áp từng ngày cho giáo xứ Phú Xuân. Nhìn thấy sự phục vụ êm đềm vui tươi của họ, nhiều người tự đặt câu hỏi: “Liệu mình đã làm được gì để đóng góp cho cộng đoàn, cho Giáo Hội?”

Giáo xứ Phú Xuân, ngày 02/3/2025
Giacôbê Thanh Phong (TGPSG)

Top