Niềm đam mê Thiên Chúa ban: Vượt ra khỏi giới hạn bản thân để trở thành chính mình
TGPSG / OurSundayVisitor -- Tôi cảm thấy mình được chúc phúc khi có một người con gái đầy đam mê. Ngay từ khi con tôi còn bé, những lời tôi cầu nguyện cho con mình không chỉ là mong cho con được bình an, mà là lời khẩn cầu tha thiết để con tôi khám phá được bản chất đích thực và cách thể hiện đam mê mà Thiên Chúa đã đặt để nơi con tôi. Tôi cầu mong, như lời bài thơ mà tôi luôn nhớ, rằng con sẽ “vượt lên chính mình để trở thành chính mình”.
Khi con tôi nhìn thấy các bạn học giành huy chương trong các cuộc thi thể thao ở trường, điều con tôi ngưỡng mộ không phải là ánh hào quang hay phần thưởng. Điều cuốn hút con chính là niềm đam mê đã khiến các bạn ấy thức dậy vào lúc 5 giờ sáng mỗi ngày để tập luyện. Chính niềm đam mê ấy làm cho họ bừng sáng – để từng phút giây sống trong đời không còn là câu hỏi “mình nên làm gì”, mà là “mình có thể làm điều ấy tốt đến đâu”.
Đam mê – Mạch sống của linh hồn
Bài thơ "Wave" của linh mục thi sĩ Paul Murray, OP – trích từ “Năm dáng hình của linh hồn” – đã ví đam mê như mạch sống của linh hồn, và đưa ra cho chúng ta một số chỉ dẫn rõ ràng về cách điều hướng đam mê ấy:
Thứ nhất, chú ý đến câu châm ngôn của Pasternak: "Để trở thành chính mình, chúng ta phải vượt lên chính mình."
Thứ hai, dám đối diện với điều tưởng chừng bất khả thi, để khám phá giới hạn thực sự của bản thân.
Thứ ba, biết mở lòng đón nhận khát vọng – như một lời mời gọi mới mẻ cho cuộc đời.
Tiếp đó, dám buông mình trong “làn sóng dịu dàng” – là cảm xúc nâng ta lên khi ta biết yêu, biết sống vượt lên khỏi chính mình.
Và rồi, chấp nhận cú "đập tim" đầy ngọt ngào và dữ dội mà tình yêu luôn mang lại – nơi đó, ta vừa mất mình, vừa tìm lại mình.
Sau cùng, dũng cảm đón nhận những thử thách của cuộc sống, nhưng vẫn không để mất hy vọng; là dám giữ lấy giấc mơ tưởng như bị trói buộc, để rồi thấy nó cất cánh với đôi cánh “không thể/hoàn toàn có thể”.
Đáp lời “xin vâng” với con người mình được dựng nên để trở thành
Con gái tôi lớn lên trở thành một cô gái cưỡi ngựa rất giỏi – một “horsewoman” có năng khiếu bẩm sinh. Nhưng con vẫn thường bảo tôi: “Đó không phải là đam mê của con.” Con tôi sợ những cú ngã, dù biết là sớm muộn gì thì cũng sẽ có những lần bị ngã. Chú ngựa yêu con tôi và vâng lời con, nhưng con tôi lại không có “đôi cánh có thể/không thể” để nhảy qua những chướng ngại.
Đam mê đích thực không phải là liều lĩnh thử thách điều bất khả thi – như việc ép mình, hay ép một đứa trẻ phải nhảy qua một rào cản. Đam mê là dám để mình trôi theo “làn sóng dịu dàng” – là nhận biết niềm hoan lạc thiêng liêng, xuất phát từ tiếng gọi của Thiên Chúa dành riêng cho từng người chúng ta. Đó là kinh nghiệm “ekstasis” – từ tiếng Hy Lạp có nghĩa là “ra khỏi chính mình” – chỉ có thể có khi ta sống theo viễn ảnh Chúa có về chính ta.
Chính lúc đó, ta sẽ nghiệm thấy, như Đức Trinh Nữ Maria trong biến cố Truyền Tin, rằng: “Không có gì là không thể đối với Thiên Chúa” (Lc 1,37). Chính Người là Đấng ban cho ta đôi cánh mà bài thơ nhắc đến – và ta được nâng lên nhờ hơi thở của Thánh Thần.
Không ngạc nhiên khi cuộc khổ nạn của Đức Kitô lại mang tên “passion” – niềm đam mê thánh thiêng. Từ ấy diễn tả điều cốt lõi: dám hiến thân trọn vẹn cho những gì Thiên Chúa đòi hỏi nơi ta. Đó là nhịp đập của lời “xin vâng”. Là nhiên liệu giúp ta sống đúng như Đấng Tạo Hóa đã dựng nên ta.
Tìm được đam mê – Tìm được chính mình
Giờ đây, con gái tôi đã thực sự tìm thấy đam mê mà Thiên Chúa ban cho. Tôi sẽ không tiết lộ đó là gì – bởi mọi đam mê chân thật cần có thời gian, lời cầu nguyện và một cú chạm thật sâu vào trái tim để được tôi luyện và bền vững.
Nhưng tôi nhìn thấy điều ấy như hơi thở đầu tiên tràn ngập vào buồng phổi một em bé sơ sinh – niềm đam mê ấy sắp xếp lại mọi bất an và khát khao trong lòng con. Nó trở thành yếu tố cốt lõi của một cuộc đời có ý nghĩa. Nó phá vỡ mọi giới hạn của con – như một phép lạ.
Trích đoạn thơ “Wave” – Paul Murray, OP
Để bắt đầu, hãy ghi nhớ lời này,
một câu khôn ngoan từ Pasternak.
Nó xuất phát từ thẳm sâu linh hồn:
“Mọi sự trên đời phải vượt lên chính nó
để trở thành chính nó.”
Vậy thì, hãy can đảm. Hãy nắm lấy bất cứ điều gì
đẩy bạn vượt qua điều tưởng như bất khả,
nhưng vẫn giữ bạn lại với hiện tại.
Hãy đón nhận khát vọng vừa thức tỉnh,
tiếng gọi cho một mục đích mới, tươi sáng.
Hãy đón nhận làn sóng dịu dàng
tràn ngập bạn khi bạn biết yêu,
cảm giác như được nâng ra khỏi chính mình,
sống trên từng hơi thở nhẹ nhàng.
Hãy đón nhận cú đập trái tim,
bi kịch ngọt ngào mà tình yêu đòi hỏi,
niềm vui đau đớn của việc mất và tìm lại chính mình.
Hãy có đủ can đảm để đối diện thẳng thắn
với những ràng buộc và thử thách của đời sống,
nhưng vẫn giữ vững niềm hy vọng.
Hãy giữ lấy giấc mơ
từng bị xích lại bởi xiềng xích,
nhưng giờ đang tung bay
với đôi cánh không thể/hoàn toàn có thể.
Tác giả: Sally Read
Viên Dung biên dịch từ Our Sunday Visitor
bài liên quan mới nhất

- Vui sống cùng ước mơ
-
Huynh Trưởng - Phụng Sự -
Hạnh phúc gia đình là có thật, không phải là điều lý tưởng -
Hy Vọng nảy sinh từ Sự Mong Manh -
Giọt lệ trong ngày Tuyên Hứa Truyền Thông -
Hai Ngọn Nến Đức Tin -
Đức Lêô Cả: Vị Giáo hoàng của Lễ Thăng Thiên -
Hành trình ba năm bước theo Thầy Giêsu -
Những bước chân đi ra -
Cảm nhận sau khi tham dự đêm thánh ca “Cát Biển Sao Trời”
bài liên quan đọc nhiều

- Hãy ký thác đường đời cho Chúa
-
Giáo lý viên giáo xứ Tam Hải: Bốn mùa Chúa đổ hồng ân -
"Ngài đã có một tỷ số tuyệt vời" tại Mật nghị -
Nụ hôn của Chúa Giêsu: Bài học từ một cậu bé giúp lễ -
Gia đình Giáo lý viên -
Thách thức của Tình yêu -
Ba ơi, Con đã về! -
Chúa vẫn chờ đợi -
Em là thiên thần trong mắt tôi -
Ký sự: Vương quốc Nhân Ái