Mái ấm yêu thương

Mái ấm yêu thương

Mái ấm yêu thương

TGPSG -- Nhìn từng giọt mưa rơi bên ngoài song cửa sổ, Nó bỗng nhớ về một ngày mưa của hơn 10 năm về trước, ngày mà Nó không còn được Mẹ nắm lấy tay Nó khi Nó gọi hai tiếng “Mẹ ơi”. Cũng từ khi đó, Nó bắt đầu sợ những cơn mưa và cũng không thích nước. Ngày hôm ấy…

  • Bé ơi! Về mau đi con, nhà có chuyện rồi.
  • Chuyện gì vậy, bác Hai?
  • Mẹ con bị tai nạn xe rồi, đang ở trên bệnh viện xã. Rõ là khổ thân!

Nó hối hả chạy theo Bác Hai mà lòng thấy nặng trĩu. Nó sợ!

Đã từng có những lúc ngồi bâng quơ, Nó tự hỏi, nếu Bố hay Mẹ chết thì Nó sẽ ra sao? Nghĩ đến đó rồi lại thôi, Nó đâu dám nghĩ tiếp. Vậy mà bây giờ cái suy nghĩ của Nó sắp thành sự thật rồi. Nó sợ…

  • Reng…reng…reng…

Tiếng điện thoại vang lên kéo Nó trở về với thực tại. Nó hồi hộp chờ đợi. Rồi Nó bỗng thấy trời như sụp đổ khi nghe Bác Hai nói:

  • Mẹ con mất rồi! Giúp Bác chuẩn bị đồ để đưa Mẹ con về.

Lúc này, Nó đâu còn nghe thấy gì nữa, tâm hồn trống rỗng. Nó cảm thấy đau lắm, tiếng gào thét vang lên trong lòng:

  • Mẹ ơi, Mẹ mất rồi sao? Mới hồi sáng Mẹ còn nói đi chợ sẽ về mua quà cho con mà! Tại sao? Sao Mẹ lại bỏ con?

Nước mắt cứ lăn dài trên gò má. Nó đau lắm! Còn đâu một mái ấm trọn vẹn, nơi có Bố Mẹ và Nó. Mười lăm tuổi sống trong tình yêu thương của Bố Mẹ, lúc này, Nó biết thế nào là mất mát lớn lao. Một nỗi đau đang tràn ngập tâm hồn Nó.

Ngày đưa Mẹ đến nơi an nghỉ cuối cùng, Bố và Nó cảm thấy thật cô đơn khi từ nay không còn được nhìn thấy Mẹ mỗi ngày, không còn được nghe tiếng Mẹ nói và nhắc nhở Nó mỗi ngày nữa.

***

Từ khi vắng bóng Mẹ, ngôi nhà trở nên thật lạnh, thật vắng. Lạnh vì mất đi sự ấm áp của Mẹ, vắng vì không còn được thấy sự hiện diện của Mẹ. Nó đau, nhưng Nó biết Bố còn đau hơn Nó nhiều lắm, bởi hằng đêm Nó vẫn thấy Bố đứng lặng bên bàn thờ Mẹ thật lâu. Bố nhớ Mẹ và con cũng nhớ Mẹ nữa.  

Từ ngày Mẹ mất, Nó siêng năng đi lễ hơn để cầu nguyện cho Mẹ sớm được về hưởng Nhan Thánh Chúa. Cũng nơi ngôi nhà nguyện bé nhỏ này, Nó tìm thấy được niềm an ủi và sự bình an đang dần lấp đầy tâm hồn trống rỗng của Nó. Ngước nhìn lên Thánh giá, nhiều lần Nó hỏi Chúa: “Tại sao Chúa lại đem Mẹ Nó đi sớm như vậy, phải chăng vì trước đây Nó lười biếng không chịu đi lễ hay vì Nó làm Chúa buồn lòng?” Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong tâm trí Nó lúc này. Và những ký ức đẹp của Mẹ và Nó, của cả gia đình hạnh phúc đang dần hiện lên: 

  • Bé ơi! Dậy đi lễ con, sắp trễ rồi đó con!
  • Cho con nghỉ hôm nay đi Mẹ! Con mệt lắm, nha Mẹ!
  • Hôm qua con cũng nói vậy rồi mà. Thôi, dậy đi con!
  • Chỉ hôm nay nữa thôi mà Mẹ!
  • Thôi! Dậy nào con gái!
  • Ứ! Mẹ đi đi, con không đi đâu!

Trong cơn mơ, Nó nghe tiếng thở dài. Mẹ Nó chắc buồn lắm… 

***

Hôm nay là ngày giỗ 3 năm của Mẹ, Nó ngồi trong nhà thờ ngước nhìn Chúa và khóc. Thật buồn, nhưng Nó cảm thấy bình an vì Nó biết sẽ có Chúa khóc cùng Nó. Nó đau, Chúa cũng đau. Nó buồn, Chúa cũng sẽ buồn với Nó. Giờ đây, Nó muốn nói với Mẹ rằng: “Mẹ ơi! Con hết lười rồi, con muốn được Mẹ gọi dậy, muốn được đi lễ với Mẹ”. Nhưng… không thể!

3 năm Mẹ mất, 3 năm Nó buộc phải trưởng thành trong khi các bạn đang còn vui tươi với cái tuổi đẹp nhất của đời người. Mới chớp mắt, Nó đã 18 tuổi, cái tuổi đầu của sự trưởng thành, cái tuổi quyết định hướng cho cuộc đời. Các bạn Nó người nào cũng ước mơ sẽ vào các trường đại học lớn, rồi ra trường và kiếm tiền. Còn Nó, cũng đã có dự định cho riêng mình. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, Nó rất phân vân không biết phải thế nào…

  • Chúa ơi ! Chúa muốn con làm gì? Con muốn theo Chúa lắm, nhưng Bố con phải làm sao đây? Con không muốn Bố buồn. Mẹ không còn, mà con còn muốn bỏ Bố đi, thì Bố sẽ ra sao? Chúa ơi! Hãy giúp con với!

Nó muốn đi tu, nhưng sao trong Nó có quá nhiều điều làm Nó suy nghĩ. Liệu rằng khi Nó nói ra ý định của Nó, Bố sẽ phản ứng ra sao? Thở dài một tiếng, Nó chỉ biết phó thác mọi sự cho Chúa. Nếu Chúa muốn chọn Nó thì Chúa sẽ có cách của Chúa.

Tối hôm đó, sau khi đọc kinh xong, Nó ngập ngừng đi nói với Bố:

  • Bố ơi! Con có chuyện muốn nói với Bố.   
  • Chuyện gì vậy con gái?
  • Dạ! con muốn đi tu, Bố ạ!”

Một khoảng không im lặng bao trùm, Nó chỉ biết nín thở, chờ đợi. Rồi Bố cất tiếng phá vỡ bầu khí trầm lắng lúc này:

  • Con đã suy nghĩ kĩ chưa?
  • Dạ, con nghĩ lâu lắm rồi, Bố ạ!
  • Ừ! Đi tu… nhớ cầu nguyện cho Mẹ, nghe con!

Bố nói đến đó rồi im lặng. Nó biết Bố Nó đang buồn lắm.

  • Bố ơi!  Hay là thôi, con ở nhà với Bố, con không muốn Bố buồn đâu.
  • Con gái lớn muốn ở với Bố suốt đời hả? Thôi, con cứ đi tu đi, Bố đã có Chúa lo.

Rồi Bố nói tiếp:

  • Ngày trước khi còn sống, Mẹ vẫn muốn con đi tu. Với lại, Mẹ sợ ở ngoài đời, con sẽ không hạnh phúc.

 Nghe Bố nói mà giọt nước mắt cứ chực trào ra. Nó thương Bố quá. Rồi Nó òa vào lòng Bố khóc như một đứa trẻ: 

  • Bố! Con cảm ơn Bố và cũng xin lỗi Bố nữa.

 Lau giọt nước mắt trên mặt Nó, Bố nói: 

  • Thôi đi ngủ đi con, sáng mai còn đi lễ nữa.
  • Vâng! Bố ngủ ngon.

Đêm hôm đó, giật mình thức dậy đi vệ sinh, Nó thấy Bố đứng lặng bên bàn thờ Mẹ.

  • Mình ơi, con gái chúng ta lớn thật rồi. Nó muốn đi tu theo ý mình rồi đó. Mình ở trên trời có thiêng thì cầu nguyện cho con gái nhé! 

Lặng trở về phòng, Nó thấy lòng mình thật bình an. Thầm tạ ơn Chúa đã cho Nó được sinh ra làm con của Bố Mẹ Nó. Một tháng sau, Nó chính thức nhập dòng Mến Thánh Giá.

Nó bỏ lại ở nhà tất cả, bỏ lại mái ấm ngày nào, bỏ lại người Bố mà Nó yêu thương nhất để bước theo Chúa. Điều Nó mang theo là cả một khát khao cháy bỏng về một mái ấm trọn vẹn. Nhìn các chị em có cả Bố lẫn Mẹ đưa đi Nó thấy nhớ Mẹ quá. Nhìn qua Bố, Nó bắt gặp ánh mắt Bố đang nhìn Nó. Có phải Bố cũng đang nghĩ giống Nó không?

***

Thời gian mới đó mà đã hơn 10 năm. Bây giờ, Nó ngồi tại nhà Học Viện và nhớ lại những ngày tháng đã qua với biết bao cung bậc cảm xúc trong ơn gọi. Nếu nói rằng đời tu của Nó là con đường trải đầy hoa hồng cũng không sai, nhưng phải nói thêm rằng bên dưới hoa hồng là những gai nhọn.

Đã có lúc Nó cảm thấy chán nản, thất vọng vì mái ấm mà Nó hằng khát khao sao có lúc lại lạnh quá. Có lúc Nó cảm thấy thật mệt mỏi vì chị em không thể hiểu Nó. Không ai hiểu rằng Nó khao khát tình thân biết chừng nào. Nó muốn mọi người quan tâm đến Nó, muốn mọi người kéo Nó lại khi Nó tự tách mình ra, nhưng cuối cùng chỉ là thất vọng. 

Nó tìm đến Chúa, than thở với Chúa, có lúc trách Chúa nữa, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn Nó, Nó biết Chúa rất hiểu Nó. Trong thinh lặng, Nó nhìn lên Thánh giá Chúa với một tâm hồn trĩu nặng. Nhưng Nó biết rằng, Chúa còn chịu đau khổ hơn Nó rất nhiều. Chúa vẫn hoàn toàn im lặng, nhưng Chúa vẫn luôn ở đó với Nó. Và như thế, khi bình tâm suy nghĩ lại, Nó nhận ra rằng, chị em không bỏ Nó cô đơn một mình. Nó nhận ra rằng, cũng như Nó, các chị cũng có những nỗi khổ riêng, những bận tâm riêng. Và nếu Nó chịu để ý và quan tâm đến chị em một chút, chắc chắn Nó sẽ thấy các chị yêu thương và quan tâm Nó đến chừng nào.

***

Trời vẫn mưa, hôm nay là ngày giỗ của Mẹ, lại là một ngày mưa! Nhưng hôm nay mưa không còn đáng sợ nữa. Hôm nay Nó sẽ gọi điện cho Bố, Nó nhớ Bố rồi. 

  • Bố ơi! Con đây, Bố có khỏe không? Bố nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Con vẫn khỏe và bình an, Bố ạ!

Bố từng nói với Nó rằng: “Khi hạnh phúc của con đủ lớn thì con sẽ không cần chạy đi tìm thêm nữa. Con sẽ luôn hài lòng với những gì con có và luôn sẵn sàng cho đi mà không hối tiếc”. Có lẽ đó là lý do vì sao Bố Nó không đi bước nữa. Hạnh phúc của Bố chính là Mẹ và Nó. Nhìn bầu trời bên ngoài, Nó bất giác nói với Chúa: 

  • Chúa ơi, con thật sự rất hạnh phúc với mái ấm mà Chúa ban cho con, mái ấm Học Viện, mái ấm Hội Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm. Chính nơi đây con nhận được rất nhiều. Con có Chúa ở cùng và có chị em cùng đi với con trên hành trình kiếm tìm hạnh phúc Nước Trời.

Sr. Maria Lê Thị Tuyền
Lớp Tác Viên Tin Mừng IV (TGPSG)

Top