Đến và đi

Đến và đi

Đến và đi

TGPSG -- “Anh luôn cầu nguyện cho tất cả các Kitô hữu được Chúa Thánh Thần soi sáng, hướng dẫn để họ mỗi ngày đọc, hiểu và thực hành tốt Lời Chúa cũng như muốn giới thiệu Chúa đến những người chưa nhận biết về Ngài.”

Thuở ấy, Minh là một chàng sinh viên chăm chỉ và năng động. Sự chân thật, chất phác và chăm chỉ cần cù của người miền Tây đã ăn sâu vào trong con người của Minh. Suốt bốn năm đại học, Minh hiếm khi vắng mặt trên giảng đường. Minh ý thức được tầm quan trọng của việc học. Vì với Minh học thật giỏi để có cơ hội kiếm được một công việc tốt trong tương lai là cách giúp Minh thoát khỏi vòng lẩn quẩn của cái nghèo. Ngoài giờ học, Minh tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi để đi làm thêm, kiếm thêm thu nhập để giảm bớt gánh nặng cho ba mẹ. Không những thế, Minh còn nhiệt tình tham gia các hoạt động của nhóm huynh trưởng của giáo xứ. Minh thường chia sẻ: sinh viên không chỉ là vấn đề học, mà cần tham gia các hoạt động xã hội để qua đó tích lũy kinh nghiệm cũng như phát triển các kỹ năng ngày một hoàn thiện hơn. Và cũng chính từ đây, Minh đã tìm cho mình được một người bạn gái lý tưởng.

Hạnh là một người con gái mà Minh thầm nghĩ rằng sẽ dành trọn cuộc đời mình cho nàng và sẽ đi hết con đường cùng nàng. Tình yêu của Minh và Hạnh lớn dần theo ngày tháng. Cả hai yêu nhau cũng như bao cặp đôi yêu nhau khác, họ cũng trải qua những lúc hờn giận, buồn vui,… Nhưng họ biết cùng nhau nhìn lại, cùng nhau lắng nghe để sau những cãi vả, hiểu lầm là sự thông hiểu, ngày càng yêu thương và trân quý tình cảm dành cho nhau hơn. Từ một chàng sinh viên suốt ngày chỉ lo học và làm việc, Minh cảm thấy mình như một con người mới từ khi yêu Hạnh. Minh thấy đời mình luôn vui tươi và đầy ý nghĩa khi bên người mình yêu mỗi ngày. Minh không còn cảm thấy lạc trôi, bơ vơ giữa dòng đời nữa.

Đêm Valentine năm đó, Minh đã tặng Hạnh một hộp Sô-cô-la và khẽ nói : “Cảm ơn em đã đến bên đời anh. Anh yêu em…”. Từ đó, cả hai vạch ra cho mình những dự định trong tương lai. Nào là sẽ làm lễ cưới ngay ngôi nhà thờ mà hai đứa đã gặp nhau lần đầu tiên, nào là những dự định khởi nghiệp kinh doanh khi hai đứa tốt nghiệp ra trường… Bạn bè ai cũng ganh tị với tình yêu mà hai người dành cho nhau.

Minh thường quỳ dưới chân Thánh Giá cầu nguyện: “Lạy Chúa, con xin cảm tạ Ngài đã đem Hạnh đến bên đời con. Xin Chúa thương gìn giữ tình yêu của chúng con luôn trinh khiết và xin Chúa chúc lành cho tình yêu của chúng con mãi mãi bền chặt.”

Trong một lần đi viếng đám tang chồng của một chị trong ca đoàn của giáo xứ ở tận Trà Vinh, Minh đã vô tình lạc bước vào đan viện thánh mẫu Phước Vĩnh. Lần đầu tiên Minh bước chân vào một đan viện mà theo tìm hiểu sau này thì đó là đan viện duy nhất ở miền Tây nam bộ. Cảm giác ban đầu khi Minh bước chân vào đan viện là sự ngỡ ngàng và choáng ngợp với vẻ đẹp của khu nhà cầu nguyện và nhà tĩnh tâm. Sau khi đi dạo một mình trong đan viện và cầu nguyện trước bàn thờ Chúa, Minh cảm thấy sự bình an một cách nhẹ nhàng đến lạ thường, một cảm giác thân quen như mình đã từng đến đây và nghe như có tiếng nói trong lòng: “Đây sẽ là nhà của con, những gì con cầu xin cho nhân loại sẽ được con thực hiện tại nơi này”.

Đan viện Thánh Mẫu Phước Vĩnh. Nguồn: Internet

Thế rồi! Vào một buổi chiều sau thánh lễ Chúa nhật như bao ngày Chúa nhật khác, Minh gặp Hạnh. Tuy nhiên lần gặp này không như những lần gặp khác, Minh đã để Hạnh đợi khá lâu vì anh mải cầu nguyện. Lúc gặp nhau, khuôn mặt Minh buồn rười rượi, ánh mắt của anh thấm đậm nét buồn. Như hiểu được có chuyện gì đó, Hạnh vội hỏi:

  • “Hôm nay anh sao vậy? Hôm nay em thấy anh khác mọi hôm quá!”
  • “Anh xin lỗi. Anh xin lỗi em.” Minh nói trong nghẹn ngào.
  • “Có chuyện gì mà xin lỗi em? Anh đã làm gì có lỗi với em à?”
  • “Hạnh ơi! Anh không thể dành trọn cuộc đời này cho em được. Anh không thể đi hết cuộc đời với em được. Anh xin lỗi…”
  • “Sao anh lại nói vậy? Đừng nghĩ hôm nay là ngày “Cá tháng tư” mà anh đùa vậy, em không có thích đâu.”
  • “Anh… anh … nói thật. Anh đi tu. Anh suy nghĩ rất nhiều rồi Hạnh à”
  • “Sao anh lại đùa vậy với em? Anh từng nói yêu em mà? Anh nói dành trọn cuộc đời cho em mà? Anh nói chúng ta sẽ cưới nhau mà? Sao giờ anh lại nói vậy với em? Anh Minh, anh hãy nói với em là anh chỉ đùa với em thôi.” Hạnh nói trong nước mắt.
  • “Hạnh à! Tình yêu của anh dành cho em trước đây là một tình yêu chân thật, không giả dối. Nhưng từ ngày anh vô tình bước chân vào đan viện, anh suy nghĩ nhiều lắm. Và nhất là khi anh biết đan viện thánh mẫu Phước Vĩnh nói riêng và tất cả những đan viện khác đều là những nơi dành cho sự chiêm niệm và cầu nguyện, anh biết mình thuộc về nơi đó. Em cũng biết rằng anh luôn cầu nguyện cho tất cả các Kitô hữu được Chúa Thánh Thần soi sáng, hướng dẫn để họ mỗi ngày đọc, hiểu và thực hành Lời Chúa cũng như muốn giới thiệu Chúa đến những người chưa nhận biết về Ngài. Xin em hãy hiểu lòng anh. Anh… xin lỗi.” Minh như muốn phân trần.

Đáp lại điều đó là những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Hạnh kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào. Hạnh thực sự điếng người khi nghe những lời nói đó của Minh. Hạnh không ngờ những chuyện như vậy lại xảy đến với mình. Hạnh như người vô hồn.

  • “Anh Minh, anh còn nhớ khi em và anh về quê chứ. Ba mẹ anh đã coi em như con dâu trong nhà.  Hôm đó, anh còn cầm tay em nói trước ba mẹ là dù sau này có chuyện gì đi nữa thì nhất quyết chúng ta sẽ thành vợ thành chồng. Trong giây phút đó em đã khóc vì quá hạnh phúc. Không lẽ anh quên nhanh vậy sao? Không lẽ anh lừa dối cả em và ba mẹ?”
  • “Anh là người có lỗi. Anh đã không giữ đúng lời hứa với em. Giờ anh có nói gì thì cũng vô nghĩa với em. Em buồn một thì anh đây buồn mười. Nhưng anh tin thời gian sẽ làm em vơi đi nỗi buồn và anh cũng tin rằng em sẽ tìm được một người xứng đáng hơn anh. Anh sẽ vào đan viện, anh sẽ cầu nguyện được cho nhiều người hơn. Chúa muốn anh đáp lại lời mời gọi của Ngài.  Mong em hãy hiểu cho anh. Hãy để anh được đi theo tiếng Chúa gọi. Chúa gọi anh không có nghĩa là Chúa để anh phải xa em, nhưng anh sẽ càng gần em hơn trong những kinh nguyện hàng ngày. Anh hứa sẽ cầu nguyện nhiều cho em.”
  • “Anh im đi…”

Hạnh vừa khóc vừa chạy nhanh ra khỏi nhà thờ. Minh nhìn theo những bước chạy của Hạnh mà nước mắt không ngừng rơi. Anh buồn cho một cuộc tình với bao ước mơ đẹp đã chấm dứt. Quỳ trong giáo đường, ngước mắt lên nhìn Chúa Giêsu chịu nạn: “Chúa có hiểu thấu nỗi đau của con chăng? Con vừa mới nói lời chia tay với người con gái con từng yêu say đắm. Con chia tay với nàng vì để đi theo một tình yêu to lớn và mãnh liệt hơn. Đó là tình yêu với Chúa. Từ ngày con từ đan viện trở về, lòng con không lúc nào không nghĩ đến Chúa và dường như mọi việc con làm thường ngày đều như có người nói với con phải làm điều này tránh điều kia. Nhưng Ngài biết giờ đây con rất buồn và cảm thấy mình tội lỗi vì đã làm cho một người vì mình mà cảm thấy đau khổ. Ngài cho con biết con phải làm sao đây?”

Minh như nghe được trong tai mình tiếng nói thầm: “Con đang nhìn thấy Ta trên thập giá, con có nhìn thấy những mũi đinh, mũi dao xuyên qua thân thể của Ta? Tất cả cũng chỉ vì tình yêu Ta dành cho con. Con hãy mạnh mẽ và can đảm lên. Ta muốn con cảm nhận được tình yêu của Ta và qua đó dành tình yêu đó cho mọi người.” Sau khoảng lặng đó, khuôn mặt Minh bỗng tươi hẳn lên. Ánh mắt tỏa sáng những niềm vui và tâm hồn của Minh cũng cảm thấy được bình an.

Hai năm sau khi bước chân vào đan viện. Minh mừng cho Hạnh vì sau một thời gian không liên lạc, Minh biết được rằng Hạnh đã lên xe hoa với một người rất mực yêu thương Hạnh. Trong thâm tâm Minh như muốn nói lên lời cảm ơn Hạnh: “Cám ơn Hạnh đã đến bên Minh dù đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn. Cảm ơn Hạnh đã cho Minh biết thế nào là tình yêu. Cảm ơn Hạnh đã cầu nguyện nhiều cho Minh. Chúc Hạnh mãi mãi hạnh phúc.”

Giuse Nguyễn Lộc Thọ - Lớp Tác Viên Tin Mừng 4 (TGPSG)

Top