Tu sĩ thiện nguyện nhìn lại...

Tu sĩ thiện nguyện nhìn lại...

Tu sĩ thiện nguyện nhìn lại...

TGPSG – Chúng con thấy Chúa đang thanh luyện, uốn nắn theo một cách rất riêng và liên lỉ…

Ngồi lặng trước Thánh Thể, nghiêm túc nhìn lại chặng đường vừa qua cùng với những chia sẻ chân thực của các bạn hữu, tôi được thôi thúc viết lên những dòng suy tư này không phải để "vạch lá tìm sâu", cũng không phải để phê phán hay chỉ trích... nhưng là để công khai nói lên những gì rất thật nơi tâm hồn người tu sĩ thiện nguyện chúng tôi.

Nhiều người gọi chúng tôi với những biệt danh rất mỹ miều như: những anh hùng tuyến đầu, những chiến sĩ can trường, những thiên thần áo trắng... Có lẽ, những mỹ danh đó nên dành cho các y bác sĩ, các nhân viên y tế - những người đã thực sự hết mình với bệnh nhân covid - thì phù hợp hơn. Chăm sóc các bệnh nhân Covid là một sứ mạng cao cả, nhưng chúng tôi thật không xứng với những mỹ từ ấy. Đơn giản vì chúng tôi - những tu sĩ, những người bước theo Chúa Giêsu - luôn phải cưu mang trong mình lời mời gọi lên đường để đến với những anh chị em đang đau khổ để chăm sóc, sẻ chia và hiệp thông.

Tuy nhiên, khi đăng ký đi thiện nguyện, không phải tất cả động lực ban đầu nơi chúng tôi đều "tinh ròng" như thế, vì đâu đó vẫn còn có những động lực tạm gọi là lệch lạc như: Đi để có trải nghiệm, đi để làm giàu kinh nghiệm cho bản thân... Và 'đi' vì nhiều cái 'để' khác nữa...

Rồi giữa áp lực số lượng bệnh nhân tăng đồng nghĩa với khối lượng công việc tăng, cộng thêm sức nóng khi mang trên mình bộ đồ bảo hộ trong nhiều giờ và một "mớ" những đòi hỏi của người bệnh làm chúng tôi không thể kiềm chế được cảm xúc và thái độ của mình, nên đôi khi chúng tôi đã có những bực tức, khó chịu, mệt nhọc…

Rồi mùi của cơ thể, mùi khó ngửi của những chất thải từ bệnh nhân và cả những gắt gỏng thiếu cộng tác nơi họ đôi lúc đã làm chúng tôi sợ, ái ngại và lảng tránh. Có nhiều lúc chúng tôi vượt qua được những yếu đuối ấy với lòng yêu mến, hăng say, bỏ mình. Nhưng cũng không thiếu những khi chúng tôi chùn bước, do dự.

Đó là những yếu đuối nơi chúng tôi. Với trọn thành tâm, chúng tôi xin lỗi tất cả những bệnh nhân, những vị còn sống cũng như đã qua đời. Xin thương tha thứ cho chúng con vì những phút giây lỡ làng ấy - những lúc mà chúng con chưa dám sống hết mình với tư cách là người môn đệ bước theo Đức Giêsu trên con đường dâng hiến. Chúng con cũng rất hổ thẹn với chính mình khi được vinh danh, được trao bằng khen, được nhận quà,... Có lẽ, những thứ đó không thuộc về chúng con mà nên dành cho những tấm gương hy sinh âm thầm khác đã, đang giúp các bệnh nhân và người thân của họ mà ít ai để ý tới và không được báo đài nhắc đến tên.

Giờ đây, khi có dịp đọc lại những gì đã qua và nhìn lại động cơ thiện nguyện của chính mình, chúng tôi thấy được rằng, Chúa đang thanh luyện, uốn nắn mỗi người chúng tôi theo một cách rất riêng và liên lỉ ngang qua những gương hy sinh quên mình của các y bác sĩ, những anh chị em tình nguyện khác, đặc biệt là qua những đau đớn, cái chết và sự mong manh của phận người. Sau cùng, chúng tôi nhận ra rằng mình làm mọi việc không gì khác hơn là làm vinh danh Chúa và mưu ích cho tha nhân mà thôi.

Nhân dịp này, chúng con xin tri ân Đức Tổng Giuse, Lm Giuse Đào Nguyên Vũ, Lm Đặc trách Tu sĩ, Văn phòng Tu sĩ, các Bề Trên, các ân thân nhân và tất cả mọi người đã luôn yêu thương, nâng đỡ chúng con bằng lời cầu nguyện, bằng những dòng thư động viên thăm hỏi và cả những chiếc bánh mì thịt nguội, những lon nước tăng lực, những tô bún bò thơm phức, những lốc sữa ngọt lành... Nhờ đó, chúng con có thêm sức lực cả về tinh thần và thể chất để dấn thân thi hành sứ mạng cao cả ấy.

Qua những điều chúng con đã chia sẻ với nhau, chúng con nhận thấy rằng, những thứ chúng con thu lượm được không phải là những kỷ niệm được lưu giữ trong ký ức nhưng là những kinh nghiệm sống động và có sức biến đổi, giúp chúng con trở nên giống Chúa Giêsu hơn mỗi ngày. Kính xin tất cả mọi người tiếp tục nâng đỡ chúng con qua lời cầu nguyện để chúng con, khi trở về hội dòng và sứ vụ của mình, biết sống và làm việc không gì khác hơn là cho danh Chúa được rạng rỡ và mưu ích cho anh chị em mình

Josephvulo (TGPSG)

(Người viết dùng đại từ chúng tôi, chúng con không có ý phổ quát hóa nhưng là thay lời cho một số anh chị em muốn nói lên nỗi lòng rất riêng của mình, trong đó có chính người viết.)

Top