Mùa Hoa
TGPSG -- Tháng Năm về. Lời hát quen thuộc thắm đượm tâm tình yêu mến Mẹ Maria lại vang lên vào mỗi buổi chiều dâng hoa:
Nhiệm thay hoa đỏ hồng hồng,
Nhuộm thêm Máu thánh thơm chung lòng người.
Vì thương Con gánh tội đời,
Chịu như dao sắc thâu nơi lòng mình.
Xinh thay hoa trắng tốt lành,
Ví cùng nhân đức đồng trinh Đức Bà.
Nguyên tuyền hơn ngọc hơn ngà,
Sáng trong hơn tuyết cùng là hơn gương.
Quí thay này sắc hoa vàng
Sánh nhân đức mến Bà càng trọng hơn.
Một niềm tin kính nhơn nhơn,
Vững vàng cậy mến trong cơn vui sầu’
Dịu thay hoa tím càng màu.
Ý trên, Bà những cúi đầu vâng theo.
Bằng lòng chịu khó trăm chiều,
Khiêm nhường, nhịn nhục, hằng yêu hãm mình.
Lạ thay là sắc hoa xanh.
Mừng Bà nhân đức trọn lành cực cao.
Dờn dờn sau trước một màu,
Quản chi sương nắng dãi dầu ngày đêm.
Với tượng Đức Mẹ đứng chắp tay giữa cung thánh, bài hát trên đây gợi đủ năm sắc hoa dâng kính Đức Mẹ. Lời bài hát cổ với giọng hát chèo cứ đi vào lòng người, làm nên lời ngợi khen Thiên Chúa trong cuộc đời Đức Maria.
Chẳng ai biết bài hát có từ lúc nào, nhưng dường như ai cũng thuộc khi tháng Năm chợt về. Năm sắc hoa dâng Mẹ như năm màu sắc cuộc đời của mỗi người, được đan dệt kể lể với Mẹ như đứa bé thủ thỉ với Mẹ nó về cuộc đời truân chuyên này.
Mưa trắng xóa cả một vùng. Cơn mưa chẳng báo trước cứ vội vã nặng hạt làm nhòe mắt Dung về quá khứ xa xôi khi còn là một đứa trẻ lấm lem đi theo bà Nội bán bắp luộc. Đi với Bà Nội bán bắp từ sáng sớm: chiếc xe đạp của Nội chở cái sọt bắp đằng sau xe, còn Dung thì ngồi chông chênh phía trước.
Nội hay bán bắp ở gần cổng nhà thờ. Mỗi lần dừng lại trước cổng, Bà hay bắt Dung khoanh tay cùng đọc một kinh lạy Cha và kinh Kính Mừng, rồi Bà mới mở sọt bắp ra bán cho khách.
Từ lúc ba tuổi, Dung đã đi theo Nội rồi, vì ba mẹ Dung đi làm ở tận trong công trường xa lắm lâu lâu mới về một lần, nên Dung ở với Nội.
Chiều nào Dung cũng nhìn qua hàng rào nhà thờ xem người ta đi lễ. Chiều nào bán xong sớm, Nội dẫn Dung vào đi lễ, quần áo lấm lem cả ngày, quanh quẩn bên sọt bắp của Nội. Còn Nội vẫn chiếc áo bà ba sậm màu, dựng cái xe đạp bên hàng rào, rồi hai bà cháu vào dâng lễ. Nội dạy Dung đọc kinh, thưa đáp trong Thánh lễ nữa.
Chiều nay Dung nhìn thấy có mấy bạn nữ mặc áo đầm trắng đẹp lắm, tay cầm hoa đang xếp hàng vào nhà thờ, Dung đưa mắt nhìn theo, khẽ hỏi:
- Nội ơi, các bạn kia làm gì vậy, Nội?
Nội nhìn đứa cháu nhỏ ríu rít, trả lời:
- À hôm nay dâng hoa kính Đức Mẹ đấy!
Chiều ấy, Dung vui lắm vì được xem dâng hoa. Đóa hoa lòng trắng tinh khôi của đứa trẻ lên ba say đắm trong lời bài hát: “Xinh thay hoa trắng tốt lành, Ví cùng nhân đức đồng trinh Đức Bà”. em không hiểu hết những ý vị của bài hát, nhưng với em, Đức Mẹ trắng tinh đẹp lắm, đang dang tay trên cung thánh như muốn ôm em vào lòng. Em ước mình là bông hoa trắng lẫn vào áo của Đức Mẹ. Đôi mắt em thèm được giống mấy bạn nhỏ đang dâng hoa cho Đức Mẹ. Hình ảnh buổi chiều dâng hoa ấy đi vào cuộc đời bé Dung từ lúc ấy, màu trắng tinh tuyền còn giữ nguyên hương trinh khiết của Đức Mẹ.
Rồi buổi chiều buồn phủ lấy gia đình Dung, Ba mẹ ở công trường cũng về vì Nội mất. Dung buồn lắm cứ thấy Nội nằm yên trong quan tài. Nội không còn nói chuyện với Dung nữa. Những buổi cùng đi bán bắp rồi đi nhà thờ với Nội không còn nữa. Dung đã lay gọi Nội nhiều lần nhưng Nội không mở mắt ra nữa. Dung thấy nước mắt ba lăn dài trên khuôn mặt hốc hác. Vành tang trắng làm nhòe mắt những người trong gia đình Dung.
Ngày đưa tiễn Nội, con đường xuống nghĩa trang đâu đó thấp thoáng cánh hoa dành dành trắng muốt chia vơi nỗi buồn với gia đình Dung vì một người Bà - một người Mẹ trung tín với Đức Tin Công Giáo và truyền Đức Tin ấy cho con cháu mình - nay về với Thiên Chúa.
Ngôi nhà không còn tiếng ru của Nội, chẳng còn mùi bắp luộc thơm phức nữa, cũng chẳng còn tiếng cười dòn của Nội nữa, Dung nhớ Nội lắm.
Rồi ba mẹ Dung không đi công trường nữa, ở nhà chăm sóc Dung. Ba tìm được công việc sửa xe trên huyện. Mẹ ở nhà chăm bầy heo nhỏ với mảnh vườn trồng rau. Dung cũng đến tuổi đến trường để dệt cuộc đời mình trong mái nhà yên ấm có ba và mẹ, nhưng đâu đó hình ảnh của Nội vẫn ở trong tâm trí Dung.
Mẹ thay Nội dẫn Dung đi lễ và thật ngạc nhiên thấy Dung thuộc tất cả các kinh và thưa đáp trong Thánh Lễ chững chạc như một người lớn vậy. Mẹ Dung hiểu được phần nào sự giáo dục Đức Tin của Nội dành cho Dung vì Mẹ của Dung là một Tân tòng mới theo Đạo Chúa khi lấy ba của Dung. Để rồi chính Mẹ của Dung cũng nỗ lực sống niềm Tin vào Chúa trong gia đình mình để xây dựng mái ấm ấy trong niềm tin yêu phó thác vào Thiên Chúa như Đức Maria đã nỗ lực sống và làm cho Chúa Giêsu lớn lên trong mái ấm gia đình đó thôi.
Thời gian khéo dệt những ước mơ, mới đó mà Dung đã thành cô thiếu nữ rồi gia đình vun vén cho chị em Dung ăn học, ngày tốt nghiệp đại học là một ngày nắng vàng thật đẹp, Dung khoác trên mình chiếc áo cử nhân đầu đội mũ trạng. Mẹ tặng Dung bó hoa hướng dương vàng như niềm vui của cả gia đình. Dung kéo ba ra một góc sân choàng chiếc áo cử nhân của mình cho Ba như một lời cảm ơn chân thành. Chính Ba là người luôn khích lệ Dung trên con đường học vấn, dù Ba chỉ học hết lớp 12 vì thời cuộc Ba không thể đi học tiếp được và ba cũng chỉ là một người thợ sửa xe mà thôi. Nhưng chính Ba đã luôn truyền cảm hứng để Dung đi hết con đường đại học nhiều vất vả có lúc tưởng chừng Dung bỏ học vì lo cho gia đình không đủ tiền đóng học phí. Dung phải gắng sức làm thêm đủ mọi việc từ tiếp tân, làm gia sư cho mấy em nhỏ, đến phụ bán hàng, để đỡ gánh nặng cho gia đình. Nhưng Dung chưa bao giờ bỏ học hay phải học lại môn nào. Số tiền mồ hôi và công sức của ba mẹ, Dung trân trọng, chưa bao giờ lãng phí cả. Chiếc áo cử nhân khoác trên người Ba lộ rõ dáng người gầy gò của Ba. Hai giọt nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt Dung, đứa con gái nhỏ, ôm Ba thật chặt, không nói thành lời cảm ơn người cha vô cùng thân thươn. Những cánh điệp vàng lao xao dưới chân như muốn chúc mừng cô cử nhân khoa Công Nghệ Thông Tin.
Ngã rẽ cuộc đời dẫn Dung đến ơn gọi Thánh Hiến. Tiếng gọi ấy vẫn âm thầm lớn lên trong tâm hồn Dung ngay từ cái buổi đầu ước mình là bông hoa trắng của Đức Mẹ thì hôm nay tiếng gọi muốn dấn thân làm bông hoa nhỏ của Đức Mẹ, muốn nên giống người Nữ Trinh tuyệt tác của Thiên Chúa. Chính đôi tay của Đức Mẹ dẫn Dung đi con đường mà chính Dung cũng không thể hiểu được, khi bước chân vào con đường ơn gọi.
Nỗi băn khoăn và giằng xé tâm hồn khi bỏ lại gia đình để lên đường theo ơn gọi. Trách nhiệm gia đình có đó, Dung có bất hiếu chăng khi học hành thành tài lúc phải bù đắp lại cho ba và mẹ? Nhưng rồi chính Ba đã khích lệ để Dung ra đi: “Con cứ đi theo tiếng Chúa gọi, ba mẹ tự hào vì con, không cần con làm gì cho ba mẹ cả, nhưng hạnh phúc của con là hạnh phúc của ba mẹ”, câu nói ấy như nâng bước chân Dung chọn con đường Ơn gọi cách chắc chắn hơn.
Thời gian khẽ đong đầy những truân chuyên cho phận người vui buồn đan xen nhau làm nên màu đỏ thắm như máu Tình Yêu mà Thiên Chúa dành cho Dung trong ngày lễ Trái Tim Chúa Giêsu. Dung được tuyên khấn lần đầu, đóa hoa màu đỏ như tình yêu Dung dành cho Thiên Chúa - Đấng mà Dung chọn làm Gia Nghiệp cuộc đời. Tình yêu ấy trọn vẹn và đầy khát vọng như cánh hoa hồng đỏ cuộn lại hình trái tim nhỏ bé Dung dâng lên làm của lễ. Trong hội dòng nhỏ bé thân thương này, Dung học được tình yêu. Tình yêu dành trọn vẹn cho Thiên Chúa và phục vụ tha nhân trong một trái tim lớn hơn. Vòng tay của Hội dòng ôm lấy ước nguyện của Dung, đôi tay của Ba Mẹ khẽ siết lấy Dung như gửi cả tình thương ba mẹ dành cho Dung. Cho dẫu con đường ơn gọi phía trước là một con đường gập ghềnh và khúc khủyu, nhưng Dung tin chính tình yêu Chúa sẽ dẫn Dung đi.
Những ngày Đại dịch Covid xảy ra như màu tím sẫm của chết chóc, của sợ hãi, mất mát và đau khổ. Người ta bắt gặp người nữ tu ấy đang ôm lấy những phận người đau đớn nơi bệnh viện Dã Chiến điều trị Covid 19, nơi ấy Dung đang chăm sóc bệnh nhân là phần thân thể đau đớn của Chúa Giêsu, khi sống trọn vẹn Linh đạo chữa lành của Hội dòng mà Dung đang sống.
Bệnh nhân là người anh chị em của mình để mình chăm sóc và giới thiệu khuôn mặt đầy thương xót của Thiên Chúa cho mọi người, và trong chính đại dịch thảm khốc này giúp Dung học được bài học mong manh của phận người để tín thác vào Thiên Chúa.
Nơi bệnh viện này, người ta chẳng còn tranh chấp, hơn thua địa vị, danh tiếng hay tiền bạc nữa mà chỉ còn là tình người dành cho nhau. Nơi bệnh viện dã chiến, công việc nhiều gấp năm lần so với ở bệnh viện bình thường: hơn năm mươi bệnh nhân trong phòng bệnh Dung chịu trách nhiệm. Lao mình vào công việc trong bộ áo bảo hộ nóng nực, bức bối, Dung cố gắng hết sức với mỗi bệnh nhân thở ôxi, truyền thuốc kháng đông, kháng viêm và hết mọi cách để chờ đợi điều kỳ diệu của sự sống mỉm cười với bệnh nhân. Nhưng rồi dường như ngày nào Dung cũng phải lặng lẽ tiễn chân một số bệnh nhân không thể vượt qua được. Dung lặng thinh cúi đầu chào họ lần cuối trong một kinh Lạy Cha và kinh Tin Kính. Có những ngày Dung đã phải lặp lại lời kinh ấy cả mười lần. Dung không hiểu và băn khoăn về sự sống và cái chết sao gần nhau thế, tức giận vì bao nhiêu y bác sỹ lao mình vào để cứu người mà dường như vẫn bó tay trước con virus này.
Như quên đi mệt mỏi, những ca trực suốt tám giờ đồng hồ, Dung loay hoay với bệnh nhân, dù chỉ một tia hy vọng của sự sống trên màn hình monitor thôi. Đó là điều an ủi cho Dung. Nhưng rồi cái chết vẫn bất chợt và vô tình đến. Không hiểu được mầu nhiệm của sự chết là thế nào, đã bao lần giọt nước mắt lăn dài trước những cái chết cô đơn và lạnh lẽo trong phòng bệnh này, Dung tự hỏi con người ta sống để chết chăng, có cái gì vượt xa hơn sau cái chết? Phía sau cái chết, đó là một cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa làm lòng con được an ủi và bình an vì biết Thiên Chúa là người Cha gặp lại người con của mình. Dung bất chợt gặp những niềm tin đơn sơ của bệnh nhân khi gọi tên Mẹ Maria và Chúa Giêsu như đứa con nhỏ gọi tên cha mẹ mình, hay đâu đó chuỗi hạt như dấu chỉ của màu tím tín trung với Thiên Chúa của người Công Giáo trong phòng bệnh này. Và dường như những người ấy có một sự sống mãnh liệt hơn nhờ vào niềm tin ấy. Đâu đó thấp thoáng những người con dâu, con trai hay con gái chẳng sợ nhiễm bệnh mà đi theo chăm sóc bố mẹ khi họ bị nhiễm bệnh. Những tấm lòng hiếu thảo ấy như tấm gương cho Dung hy vọng một ngày mai dịch bệnh sẽ qua đi.
Màu xanh của hy vọng khi Dung rời bệnh viện Dã Chiến trở về hội dòng mang trong mình những thao thức và những kinh nghiệm quý giá không thể mua bằng tiền bạc được nhưng có được nhờ ân sủng và tình yêu của Thiên Chúa và con người dành cho nhau. Tất cả trở thành hành trang cho đời dâng hiến của Dung. Dịch bệnh vẫn có đó nhưng được bình thường mới. Phải chăng đời Thánh hiến của Dung khi bước ra khỏi khu bệnh viện cũng mang một màu xanh của hy vọng, của bình thường mới trong đời tu và sứ vụ của Dung?
Tháng Năm gợi đủ năm sắc hoa dâng kính Đức Mẹ. Tháng Năm cuộc đời Dung cũng được đan dệt sắc màu của cuộc sống: "Bao vui buồn, biến cảnh cuộc đời như hoa lòng, xin dâng lên Mẹ. Xin Mẹ vui nhận những bông hoa đượm thắm niềm tin yêu và phó thác của đời con, Mẹ ơi!"
Maria Hồng Hà CMR (TGPSG)
bài liên quan mới nhất
bài liên quan đọc nhiều
- Giới thiệu toàn bộ tập sách về câu đối Tết và Phụng Vụ
-
Chén trà chân thật -
Truyện ngắn: Giấc mơ Linh Mục một thời ngây thơ -
Truyện ngắn: Có Mẹ trong đời -
Truyện ngắn: Mùa Hoa tím -
Truyện ngắn về Lễ Lá: Chiếc lá gói ước mơ -
Truyện ngắn: Ước nguyện của con -
Tình yêu nở muộn -
Truyện ngắn: Tình yêu rực nắng -
Truyện ngắn: Cậu bé xóm tôi