Kính chào cha Martinô, một cõi đời tín trung!

Kính chào cha Martinô, một cõi đời tín trung!

Cha Martinô kính mến!

Thế là cha đã ra đi! Cha hoàn tất hành trình dương thế 89 năm của mình, với 61 năm thi hành sứ vụ linh mục. Cảm tạ Chúa đã thương yêu cha đầy tràn. Tạ ơn Mẹ đã gìn giữ cha. Tạ ơn thánh Martinô đã giúp đỡ cha.

Chia tay cha, lòng chúng con không khỏi bùi ngùi xúc động… Vì từ nay, chúng con hết được thấy bóng hình cha yêu dấu, hình bóng một “ông lão” tóc bạc phơ như ông tiên; một cụ ông khí phách điềm đạm, mực thước - vì đã bắt gặp “niềm vui vĩnh cửu” đến nỗi thần sắc bình an có thể tỏ hiện bên ngoài - đã lìa khỏi thế trần.

Cách đây gần 20 năm, khi tình cờ làm việc gần Nhà thờ Đức Bà, chiều chiều được hiệp dâng lễ cùng với cha, là niềm hạnh phúc an bình của con.

Con thấy cha thật gần gũi, qua những bài giảng được chuẩn bị, viết ra sẵn trên một mẫu giấy ngắn. Cha đã chia sẻ chúng bằng một giọng bình thản… ngày qua ngày, từng chiều qua, vẫn như thế.

Lối giảng của Cha không sôi nổi, kiểu hùng biện, cũng chẳng có những từ ngữ thần học cao siêu, nhưng bằng cung cách hiền dịu, giản dị, từ vựng bình dân, cha dẫn dắt người nghe vào cõi trầm lắng, ý nhị, như pha trộn chất thiền!

Cha biết không, con cám ơn cha rất nhiều, vì đã tìm thấy nhiều câu trả lời cho những vấn nạn trong cuộc sống của mình, qua những câu chuyện cha kể. Một trong những chuyện con nhớ hoài, đó là chuyện con lừa: “Người chủ có nhiều con lừa, ông biết khả năng của từng con. Hằng ngày, ông sai chúng làm việc. Con nào có nhiều khả năng, mạnh sức, ông bảo chúng vác gánh nặng nhiều. Còn con nào yếu, ông sai chúng vác nhẹ hơn. Đến chiều, ông bảo chúng nghỉ ngơi và tha hồ ăn uống cho lại sức. Ông thương chúng như con và chúng yên tâm sống vui vẻ trong vòng tay chăm sóc của ông chủ. Không con nào tỵ nạnh con nào, không con nào ganh ghét nhau vì chúng tin ông chủ mình khôn ngoan sáng suốt, phân công hợp lý các công việc”.

Thưa cha Martinô Lê Ngọc Khánh dấu yêu!

Nếu phác họa cuộc đời cha bằng vài đường nét, con sẽ vẽ đời cha như một chú ong chăm chỉ. Chú cần mẫn trung tín hút những mật hoa Tin mừng, và luôn cố gắng chu toàn sứ vụ linh mục từng phút giây. Đọc tiểu sử của cha, con thấy thật thích thú, bởi nó thật dung dị, đơn giản, cha là linh mục, thế là đủ rồi!

Vì khi đi về với Chúa, không ai có thể mang gì qua thế giới bên kia, ngoài những “sản phẩm” tâm linh, phát xuất từ ơn Chúa, lòng đạo đức, tình thương yêu thương anh em và một niềm kính tôn Danh thánh. Cha đã sống như thế… tưởng là chuyện nhỏ, nhưng thực ra chẳng nhỏ chút nào…

Khi vào dương gian này, ai cũng tay trắng và rồi cũng sẽ trắng tay, khi vượt qua cõi hồng trần vào bên kia thế giới. Cái tồn tại vĩnh hằng chỉ có một, đó là Lòng thương xót của Chúa. Chỉ có Tình yêu của Chúa mới vĩnh cữu ở cùng con người, bất chấp bao biến cố, đổi thay của giòng đời bể dâu…

Tiễn cha đi, con mang vành khăn tang trắng trong tâm hồn, mà lòng lại thấy bình an quá đỗi! Có lẽ nhờ sự an bình mà cha thông truyền cho giáo dân chúng con. Sự bình an này chỉ có thể phát xuất từ Đấng mà cả đời cha trung thành phục vụ. Bình an đong đầy hương thơm ngào ngạt và tỏa ngát vào trong khắp nhân gian, bao bọc lấy chúng con.

Con chào cha Martinô dấu yêu,
Khi về đến quê trời, xin cha nhớ đến chúng con!
Kính chào cha và xin cung tiễn cha.

Top