Những lời của Đức Lêô XIV dành cho các tù nhân mang lại niềm hy vọng

Những lời của Đức Lêô XIV dành cho các tù nhân mang lại niềm hy vọng

Những lời của Đức Lêô XIV dành cho các tù nhân mang lại niềm hy vọng

Tác giả: Kathleen N. Hattrup

Tóc Ngắn (TGPSG) biên dịch từ Aleteia

TGPSG/Aleteia - Trong dịp Năm Thánh dành cho các Tù nhân, Đức Giáo hoàng Lêô đã nhận ra những thách thức, đồng thời kêu gọi "lòng kiên nhẫn vô hạn" và sự chờ đợi bền bỉ những lời hứa của Thiên Chúa.

Chúa nhật của Niềm Vui, đã được chọn một cách có chủ đích giữa những ngày chuẩn bị lặng lẽ cho Mùa Vọng, để tập trung vào các tù nhân và những người làm việc trong hệ thống nhà tù.

Đức Giáo hoàng Lêô đã cử hành Thánh lễ tại Đền thờ Thánh Phêrô. Ngài thừa nhận những khó khăn xung quanh nhà tù, cả về những thách thức mà chính các tù nhân phải đối mặt, và những vấn đề trong hệ thống nhà tù ở mỗi quốc gia.

Nhưng giữa thực tế đó, Đức Giáo hoàng nói rằng: "Chúng ta không bao giờ được mệt mỏi, nản lòng hay bỏ cuộc. Chúng ta phải tiếp tục tiến về phía trước với sự kiên trì, can đảm và tinh thần hợp tác."

Và với điều này, bài giảng của ngài đã trở thành một thông điệp dành cho bất cứ ai đang vật lộn với những thách thức, đặc biệt là, với những hối tiếc.

Ở mức độ cá nhân hơn, chúng ta đừng quên: Gánh nặng của quá khứ, những vết thương cần được chữa lành trong thân xác và tâm hồn, những thất vọng, lòng kiên nhẫn vô hạn cần thiết với chính mình và với người khác khi bắt đầu con đường hoán cải, và cám dỗ muốn bỏ cuộc hoặc không còn tha thứ nữa. Tuy nhiên, vượt lên trên tất cả những điều đó, Chúa vẫn tiếp tục nhắc nhở chúng ta rằng chỉ có một điều quan trọng, đó là không ai bị hư mất (x. Ga 6,39) và tất cả “được cứu rỗi” (1Tm 2,4).

Đây là bản dịch đầy đủ bài giảng của ngài từ Vatican:

Kính thưa anh chị em,

Hôm nay chúng ta cử hành Năm Thánh Hy Vọng cho các trại giam, tù nhân và tất cả những người quản lý hoặc làm việc trong hệ thống nhà tù. Việc chọn ngày này, Chúa nhật thứ ba Mùa Vọng, trong Năm Thánh đặc biệt này mang nhiều ý nghĩa, vì đây là ngày mà Giáo hội gọi là Chúa nhật Gaudete, tên gọi này xuất phát từ những lời đầu tiên của bài ca nhập lễ trong Thánh Lễ (x. Pl 4,4). Trong Năm Phụng vụ, đây là Chúa nhật “của niềm vui”, nhắc nhở chúng ta về khía cạnh tươi sáng của sự chờ đợi: niềm tin rằng điều gì đó tốt đẹp, điều gì đó vui mừng sẽ xảy ra.

Về vấn đề này, vào ngày 26 tháng 12 năm ngoái, khi mở Cửa Thánh trong Nhà thờ Chúa Cha tại nhà tù ở Rebibbia, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã gửi lời mời gọi này đến mọi người: “Tôi nói với anh chị em hai điều: Thứ nhất, hãy cầm dây thừng trong tay, với mỏ neo của hy vọng. Thứ hai, hãy mở rộng cửa lòng mình.” Đề cập đến một hình ảnh đã hướng về cõi vĩnh hằng, vượt qua rào cản của không gian và thời gian (x. Hr 6,17-20), ngài mời gọi chúng ta giữ vững đức tin trong đời sống mai sau và luôn tin tưởng vào khả năng về một tương lai tốt đẹp hơn. Đồng thời, ngài cũng khuyên nhủ chúng ta hãy là những người thực hành công lý và bác ái với tấm lòng quảng đại ở nơi mình sinh sống.

Khi Năm Thánh sắp kết thúc, chúng ta phải nhận ra rằng, bất chấp những nỗ lực của nhiều người, ngay cả trong hệ thống nhà tù vẫn còn nhiều việc cần phải làm. Lời của tiên tri Isaia mà chúng ta vừa nghe, “những người được Chúa chuộc sẽ trở về, và đến Sion với lời ca ngợi” (35,10), nhắc nhở chúng ta về chính Thiên Chúa là Đấng chuộc tội, Đấng cứu chuộc và giải phóng. Hơn nữa, những lời này truyền tải ý nghĩa về một sứ mệnh quan trọng và đầy thách thức đối với tất cả chúng ta. Chắc chắn, nhà tù là một nơi khó khăn và ngay cả những đề xuất tốt nhất cũng có thể gặp nhiều trở ngại. Tuy nhiên, vì lý do này, chúng ta không bao giờ được mệt mỏi, nản lòng hay bỏ cuộc. Chúng ta phải tiếp tục tiến về phía trước với sự kiên trì, can đảm và tinh thần hợp tác. Thật vậy, có nhiều người vẫn chưa hiểu rằng sau mỗi lần vấp ngã, người ta phải biết đứng dậy, rằng không ai được định nghĩa chỉ bởi hành động của mình và công lý luôn là một quá trình đền bù và hòa giải.

Tuy nhiên, ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn, khi chúng ta vẫn có thể duy trì và giữ gìn vẻ đẹp của cảm xúc, sự nhạy cảm, sự quan tâm đến nhu cầu của người khác, lòng tôn trọng, khả năng thương xót và tha thứ, thì những đóa hoa tươi đẹp sẽ nở rộ từ “mảnh đất cứng” của tội lỗi và đau khổ. Hơn nữa, những cử chỉ, dự án và cuộc gặp gỡ, độc đáo trong tính nhân văn của chúng, vẫn trưởng thành ngay cả trong song sắt nhà tù. Điều này bao gồm việc vun đắp cảm xúc và suy nghĩ của chính mình, điều cần thiết cho những người bị tước đoạt tự do, nhưng càng cần thiết hơn đối với những người có nghĩa vụ đại diện cho họ và đảm bảo rằng họ được đối xử công bằng. Năm Thánh là lời kêu gọi hoán cải và, như vậy, đây là nguồn hy vọng và niềm vui.

Vì lý do này, điều quan trọng là trước hết phải hướng về Chúa Giêsu, về nhân tính của Ngài và về Vương Quốc của Ngài, nơi “người mù được thấy, người què được đi… và người nghèo được nghe tin mừng” (Mt 11,5). Chúng ta phải nhớ rằng, ngay cả khi những phép lạ này đến từ sự can thiệp phi thường của Thiên Chúa, thì thường xuyên hơn, chúng được giao phó cho chúng ta, cho lòng thương xót, sự quan tâm và sự khôn ngoan của chúng ta, cũng như cho trách nhiệm của cộng đồng và các tổ chức của chúng ta.

Điều này đưa chúng ta đến một khía cạnh khác của lời tiên tri mà chúng ta đã nghe: nghĩa vụ cần được thúc đẩy ở mọi nơi - và tôi muốn nhấn mạnh đặc biệt là trong các nhà tù - là thiết lập một xã hội được trên những tiêu chí mới, mà cùng đích là đức ái, như Thánh Phaolô VI đã nói khi kết thúc Năm Thánh 1975: “Điều này - lòng bác ái - đặc biệt là trên bình diện đời sống cộng đồng, … phải là sự khởi đầu của giờ phút ân sủng và thiện chí mới mà lịch sử mở ra trước mắt chúng ta: nền văn minh của tình yêu!” (Buổi tiếp kiến ​​chung, ngày 31 tháng 12 năm 1975).

Để đạt được mục tiêu này, Đức Giáo Hoàng Phanxicô cũng hy vọng rằng trong Năm Thánh này, “các hình thức ân xá hoặc tha thứ nhằm giúp các cá nhân lấy lại niềm tin vào bản thân và xã hội” (Sắc lệnh Spes Non Confundit, 10) có thể được ban hành và các cơ hội tái hòa nhập thực sự có thể được cung cấp cho tất cả mọi người (ibid.). Tôi hy vọng rằng nhiều quốc gia đang noi theo mong muốn của ngài. Năm Thánh, như chúng ta biết, với nguồn gốc Kinh Thánh, là một năm ân sủng trong đó mọi người được trao cơ hội bắt đầu lại theo nhiều cách khác nhau (x. Lv 25,8-10).

Tin Mừng mà chúng ta đã nghe cũng nói với chúng ta về thực tại này. Trong khi rao giảng và làm phép rửa, Gioan Tẩy giả đã mời gọi dân chúng ăn năn hối cải và vượt sông một lần nữa, mang tính biểu tượng, như thời Giô-sua (x. Gs 3,17), để bước vào và chiếm hữu “Đất Hứa”, tức là một tấm lòng hòa giải với Thiên Chúa và với anh chị em mình. Theo nghĩa này, hình ảnh của Gioan với tư cách là một nhà tiên tri thật hùng hồn: Ông ngay thẳng, khắc khổ và thẳng thắn, thậm chí đến mức bị bỏ tù vì những lời nói can đảm của mình. Ông không phải là “cây sậy bị gió lay động” (Mt 11,7). Nhưng đồng thời, ông cũng giàu lòng thương xót và thấu hiểu đối với tất cả những ai thành tâm ăn năn và đang cố gắng thay đổi (x. Lc 3,10-14).

Về vấn đề này, Thánh Augustinô kết luận trong một bài bình luận nổi tiếng của ngài về câu chuyện người phụ nữ ngoại tình theo Phúc Âm Gioan (x. Ga 8,1-11) rằng: “Khi những kẻ tố cáo rời đi, chỉ còn lại người phụ nữ đáng thương và lòng thương xót. Và Chúa phán với bà rằng: Hãy đi và đừng phạm tội nữa (Ga 8,10-11)” (Bài giảng 302, 14).

Các bạn thân mến, nhiệm vụ mà Chúa giao phó cho các bạn - cho tất cả các bạn, những người tù và những người làm việc trong hệ thống nhà tù - không hề dễ dàng. Có rất nhiều vấn đề cần giải quyết. Ở đây, chúng ta có thể kể đến tình trạng quá tải, sự cam kết chưa đủ để đảm bảo các chương trình giáo dục ổn định cho việc phục hồi chức năng và cơ hội việc làm. Ở khía cạnh cá nhân hơn, chúng ta đừng quên gánh nặng của quá khứ, những vết thương cần được chữa lành trong thân xác và tâm hồn, những thất vọng, lòng kiên nhẫn vô hạn cần thiết với chính mình và với người khác khi bước vào con đường hoán cải, và cám dỗ muốn bỏ cuộc hoặc không còn tha thứ. Tuy nhiên, vượt lên trên tất cả những điều này, Chúa vẫn tiếp tục nhắc nhở chúng ta rằng chỉ có một điều quan trọng: đó là không ai bị hư mất (x. Ga 6,39) và tất cả “được cứu rỗi” (1Tm 2,4).

Đừng để ai bị hư mất! Hãy để tất cả được cứu rỗi! Đây là điều Thiên Chúa chúng ta muốn, đây là Nước Trời của Ngài, và đây là mục tiêu của những hành động của Ngài trên thế giới. Khi Giáng Sinh đến gần, chúng ta cũng muốn đón nhận giấc mơ của Ngài mạnh mẽ hơn, đồng thời kiên định và trung thành trong cam kết của mình (x. Gc 5,8). Chúng ta biết rằng ngay cả khi đối mặt với những thử thách lớn nhất, chúng ta không đơn độc: Chúa ở gần (x. Pl 4,5), Ngài đồng hành cùng chúng ta, và với Ngài bên cạnh, điều gì đó tốt đẹp và vui mừng sẽ luôn xảy ra.

bài liên quan mới nhất

bài liên quan đọc nhiều

Top