Nhớ về mẹ tôi

Nhớ về mẹ tôi

Nhớ về mẹ tôi

TGPSG -- Mẹ tôi là Bà Maria Phạm Thị Dậu sinh năm 1921. Bà là thành viên của Ban Điều Hành Giáo khu Thánh Giuse thuộc Giáo xứ Bắc Hà, niên khóa 1995-2000.

Một buổi sáng Chúa Nhật mùa thu ngày 7/10/1954, sau khi tham dự thánh lễ Kính Đức Mẹ Mân Côi, mẹ tôi dẫn 3 người con bao gồm anh trai lớn 10 tuổi, cậu em 8 tuổi và tay mẹ bồng một bé gái dưới 6 tháng tuổi cầu nguyện tại Đài Đức Mẹ Vô Nhiễm (người ở đây quen gọi đài Đức Mẹ đồng đen) ở Quảng Trường trước Nhà Thờ Lớn Nam Định. Cầu nguyện xong, mẹ cùng với 3 người con theo dòng người ra Hải Phòng để lên tàu "há mồm" vào nam. Trước đây tôi tưởng rằng con đường từ Nam Định đến Hải Phòng không xa. Thật ra nó rất xa. Con đường này dài gần 100 km. Như thế Hành trình của mẹ tôi và những người con nhỏ tuổi rất gian nan vất vả.

Mẹ tưởng rằng hai năm sau mẹ và gia đình sẽ trở về quê. Nhưng không, lần ra đi này mẹ đã vĩnh biệt Nam Định. Để rồi ước mơ về quê là một ước mơ lớn nhất trong đời mẹ nhưng không bao giờ thành hiện thực. Những ngày cuối đời mẹ mơ thấy mình được về ngõ Đức Long (ngõ Đức Long là một hẻm lớn gần Nhà thờ Lớn Nam Định). Nơi đó mẹ mơ gặp những người thân quen và bạn bè gần xa. Khi giấc mơ tàn, mẹ nhắm mắt xuôi tay trở về bên Chúa.

59 năm sau vào ngày 8/11/2013, tôi đã về Nam Định và đứng cầu nguyện tại Đài Đức Mẹ đồng đen. Tôi đã cầu nguyện tại tượng đài Thánh An Tong (tiếng địa phương dành để gọi Thánh An Tôn), vị Thánh mẹ tôi rất ngưỡng mộ vì Ngài thường giúp đỡ những bệnh nhân. Tôi bách bộ trên con phố ngắn Hai Bà Trưng, đoạn đường từ ngã tư đến Nhà thờ Lớn Nam Định. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, nhưng sao tôi lại có cảm giác rất thân quen. Hình như tôi đã đến đây nhiều lần vào thuở thơ ấu và thời niên thiếu. Khi viết bài này, tôi mới nhận ra rằng tôi đã đến đây nhiều lần qua những câu chuyện mẹ kể cho tôi nghe thuở tôi còn thơ ấu, qua những lời ru mang âm hưởng dân ca Nam Định của mẹ.

Bất giác tôi hát nhỏ bài hát "Mẹ tôi" của nhạc sĩ Trần Tiến: "Mẹ ơi, con đã già rồi! Con ngồi nhớ mẹ, khóc như trẻ thơ.... Mẹ ơi, thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình..."

Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều! Nhà mình nhỏ xíu, có mấy mét vuông thôi, nhưng nó mênh mông như đại dương vì nhà mình có mẹ...

bài liên quan mới nhất

bài liên quan đọc nhiều

Top