Món quà yêu thương
"Đến giờ rồi," chị tôi nói nhỏ, tôi thức giấc ngay, nhịp tim đập mạnh. 4 giờ sáng, không hiểu sao tôi đã ngủ quá trễ vậy. Thì ra là buổi sáng lễ Giáng sinh. Đáng lẽ tôi phải thức vài giờ trước kìa.
Tôi dậy thật nhanh. Phòng trong nhà, cha mẹ vẫn ngủ ngon. Tôi chờ ngày này cả năm rồi, để ý tờ lịch mỗi khi tôi đi qua, lúc nào cũng vậy. Tôi xem mỗi chương trình đặc biệt lễ Giáng sinh trên ti-vi. Tôi muốn cười to, chơi đùa, và nhất là muốn mở những món quà ra.
Khi tôi đến gần căn phòng, chị tôi đặt ngón tay lên miệng và nói nhỏ: “Ông già Noel có thể vẫn ở đây”. Tôi gật đầu. 6 tuổi, tôi biết tất cả về Ông già Noel và điều kỳ diệu của ông. 7 tuổi, chị tôi cố gắng cho tôi ước mơ.
Rồi tôi bước vô phòng, theo bản năng tôi chạy đến chỗ để quà, nhưng điều gì đó khiến tôi lưỡng lự. Thay vì chạy ùa tới, tôi nhìn vô phòng và muốn giây phút này kéo dài. Chị đứng im lặng bên tôi. Hai chị em chăm chú nhìn cây Noel được trang trí cả vài tuần trước. Ánh điện lung linh, các vật trang trí lấp lánh, thiên thần màu vàng ở trên đỉnh cây. Đó là cảnh đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Trên chiếc bàn gần đó, những chiếc bánh chúng tôi để cho Ông già Noel đã biến mất, có mảnh giấy ghi: “Cảm ơn. Chúc Giáng sinh vui vẻ!”.
Mắt tôi tròn xoe ngạc nhiên nhìn mảnh giấy, vì tôi chắc rằng tôi đã có bằng chứng về sự hiện diện của Ông già Noel. Nhưng trước khi tôi thực sự ngạc nhiên về mảnh giấy, chị đưa cho tôi một gói nhỏ, vừa cười vừa nói: “Đây là của chị”.
Tay tôi run lên, tôi từ từ mở gói quà, cố gắng giữ lại chiếc nơ xanh. Bên trong là chuỗi hạt yêu quý của chị, chuỗi hạt có thêm hình trái tim nhỏ. Hai năm trước, chị nhận món quà này của ông bà ngoại. Tôi nhìn chăm chú món quà và quên hẳn lời nhắn của Ông già Noel.
Chị choàng tay qua vai tôi: “Năm nay Ông già Noel định tặng em một chuỗi hạt, nhưng…”. Chị ngừng nói và mở to mắt, rồi nói tiếp: “Ông già Noel không có cơ hội nữa”. Ông đã mất vào buổi sáng lễ Phục sinh vì bệnh tim. Mẹ chúng tôi vẫn khóc thầm khi nghĩ không còn ai chăm nom. Chị tôi nói: “Chị nghĩ em có thể nhận chuỗi hạt của chị”.
Tôi cầm chuỗi hạt như thể được làm bằng thứ vàng ròng giá trị nhất trên đời, nó có vẻ lấp lánh hơn những thứ khác. Vừa đeo chuỗi hạt cho tôi chị vừa nói: “Để chị đeo cho em”.
Trái tim nhỏ bé trên chuỗi hạt như ấm áp trên da thịt tôi, hầu như nó đang sống. Tôi nghĩ mình có thể gặp ông ngoại. Ông thích lễ Giáng sinh, và ông luôn làm chị em tôi ngạc nhiên vào ngày lễ Giáng sinh. Chị nói như thể đọc được ý nghĩ của tôi: “Em hãy coi điều ngạc nhiên này là của ông ngoại”. Tôi nắm tay chị thật chặt.
Khi cha mẹ thức dậy, cha mẹ có thể thấy cây Noel tuyệt đẹp với những món quà còn nguyên. Hai chị em ôm nhau hạnh phúc…
(Chuyển ngữ từ Beliefnet.com)
bài liên quan mới nhất
- Chú quỷ ban trưa và cơn cám dỗ thời đại
-
Ước nguyện cho người nghèo -
Chúa Nhật 33, ngày Quốc Tế Người Nghèo -
Phỏng vấn tân Hồng y Bycho về trách nhiệm và đức tin của ngài trong thời điểm chiến tranh -
Người tự kỷ có gì để cống hiến -
Đức Thánh Cha: Hy vọng là ân ban và bổn phận đối với mọi Kitô hữu -
Người đã khuất đang nói gì với chúng ta? -
Ý cầu nguyện của Đức Thánh Cha tháng 11/2024: Cầu cho những người mất con -
Tháng Các Đẳng Linh Hồn và những ước nguyện -
Tình yêu có liên quan gì không?
bài liên quan đọc nhiều
- Đức Giáo hoàng chỉ cách phân biệt được Chúa hay Satan đang nói
-
Những sự thật về Satan và các thiên thần sa ngã -
5 câu Kinh Thánh cầu xin Chúa chữa lành -
Cầu xin cùng Thánh nữ Corona trong cơn đại dịch corona -
Thập giá hay Thánh Giá? -
Cây Thánh Giá, biểu tượng thánh thiêng Kitô giáo -
Sống giây phút hiện tại -
Lời cầu nguyện giúp vượt qua chán nản và trầm cảm -
Tại sao đình chỉ việc cử hành Thánh Lễ giữa cơn đại dịch ? -
14 Chặng Đàng Thánh Giá trong đại dịch virus Covid-19