Thứ Năm tuần 5 Thường niên (+video)

Thứ Năm tuần 5 Thường niên (+video)

Thứ Năm tuần 5 Thường niên (+video)

Mc 7,24-30

 Người nói với bà: “Vì bà nói thế, nên bà cứ về đi,
quỷ đã xuất khỏi con gái bà rồi”. (Mc 7,29)

1. Chúa Giêsu chữa bệnh cho người con gái của một phụ nữ Phenisi:

Đọc trong Tin Mừng chúng ta thấy, Chúa Giêsu là người không thích phô trương, cũng không thích người ta theo Ngài vì những phép lạ. Ngài chỉ muốn âm thầm kín đáo gieo đức tin vào trong lòng người ta, và khi người ta đã tin thì người ta sẽ theo Ngài cách trung thành hơn. “Ngài vào nhà nọ, không muốn cho ai biết” (Mc 7,24).

Chúa sống như vậy. Còn chúng ta thì sao ?

Hãy tập cho mình biết sống âm thầm như Chúa.

Newton, một nhà vật lý học và thiên văn học trứ danh, sau những thành công hiển hách của sự tìm tòi, ông đã viết:

- Không biết thế giới nghĩ về công việc của tôi như thế nào, nhưng tôi, trong tất cả các sự tìm tòi của tôi về khoa học, tôi chỉ như một đứa trẻ con chơi ngoài bãi biển. Có lẽ, đôi khi cũng đã tìm được những hạt sỏi tròn hơn, những vỏ hến đẹp hơn những cái bạn tôi tìm, nhưng biển mênh mông của chân lý, dưới con mắt tôi vẫn còn mầu nhiệm quá.

Văn sĩ Walter Scott người Anh đã nói một cách rất nhũn nhặn, sau bao nhiêu năm làm việc chuyên cần:

-Trong đời sống của tôi, cái dốt đã ngăn tôi lại và dày vò tôi. Người ta càng biết nhiều bao nhiêu thì lại càng phải khiêm nhường bấy nhiêu, người ta càng học nhiều thì lại càng tự thấy mình còn dốt.

Socrate đã nói rất có lý:

- Bậc hiểu biết cao nhất của con người là biết được rằng mình chưa biết gì cả.

Và Sénèque cũng đã viết:

- Đừng tưởng mình là khôn ngoan, mới là khôn.

Ở Hungary có câu châm ngôn rất đúng:

- Nếu anh thông minh, anh đừng khoe khoang.

Người ta thường nói: gà cục tác nhiều thì đẻ trứng ít.

Một hôm, Alcibiade khoe với Socrate là thầy dạy mình về những lãnh thổ mênh mông của ông chung quanh vùng Athènes. Socrate liền mở bản đồ ra hỏi:

- Hãy chỉ cho tôi biết Á Đông ở đâu ?

Alcibiade chỉ đúng cái lục địa rộng lớn ấy.

- Đúng! bây giờ chỉ cho tôi biết Hy Lạp ở đâu ?

Alcibiade vẫn chỉ đúng.

- Đâu là Péloponèse, Socrate vẫn hỏi.

Alcibiade cố gắng mãi mới tìm thấy cái chấm nhỏ trong bản đồ.

-Vịnh Attique ở đâu ?

Alcibiade thấy vịnh Attique là một cái chấm nhỏ quá gần như không trông thấy, Socrate kết luận:

- Đó, bây giờ hãy cho tôi biết phần đất rộng lớn của anh chỗ nào!

Alcibiade nhận ra lãnh thổ của mình không đáng một phần nhỏ nào trong bản đồ.

Như vậy, chúng ta thấy cuộc sống của mỗi người đâu có gì đáng tự hào mà phải khoe khoang, phô trương.

2. Người đàn bà trong câu chuyện hôm nay là tấm gương cho chúng ta về vấn đề này. Đối với Chúa quả là bà ta chẳng là gì. Chúng ta hãy xem cách bà đối thoại với Chúa, chúng ta sẽ thấy điều đó:

Trước hết chúng ta thấy bà là một người rất khiêm tốn: chịu nhận làm “chó con”

Thứ đến bà có một đức tin kiên trì: dù bị khước ngay từ lúc đầu bằng những lời rất nặng nề nhưng bà vẫn không nản lòng, lòng tin của bà không hề lay chuyển.

Và cuối cùng, bà có một lòng phó thác mạnh mẽ nơi Chúa: Chúa Giêsu bảo bà “Cứ về đi, quỷ đã xuất khỏi con gái bà rồi”(Mc 7,29). Dù chưa thấy hiệu quả trước mắt, nhưng vì tin Lời Chúa nên bà ra về.

Trong cuộc đối thoại thú vị này, người phụ nữ đã dành được phần thắng: con gái của bà đã được khỏi bệnh, và Chúa Giêsu cũng được lợi: vì đã giúp được một người thoát khỏi cảnh khốn cùng.

Đây quả là một cuộc đối thoại thành công mà bí quyết thuộc về cả hai phía: Người đàn bà thì khiêm tốn với ý chí và đức tin mạnh mẽ, không có một chút phô trương tự mãn nào nơi người bà, còn Chúa Giêsu thì hiền hòa, linh hoạt trong cách làm việc. Kết quả quá đẹp. Đẹp cả cho Chúa và đẹp cả cho người đàn bà.

Phần chúng ta không biết cho đến bao giờ chúng ta mới học được sự khiêm nhường của người đà bà này và không biết đến bao giờ chúng ta mới học được sự hiền hòa như Chúa Giêsu trong câu chuyện chúng ta vừa được nghe.

Thánh nữ Syncletica nói: “Bảo tàng sẽ mất giá trị khi bị phơi bày, nhân đức khi phô trương cũng tan biến như vậy; sáp tan chảy lúc để gần lửa thế nào, thì linh hồn cũng bị hư hoại vì lời ca tụng và mất hết mọi thành quả lao nhọc của mình như vậy”.

Xem ra có vẻ rất khó nhưng nếu chúng ta biết cậy dựa vào ơn của Chúa tôi tưởng chúng ta có thể làm được.

Chúa đã khiêm tốn và kiên trì
nhận lấy những thất bại trong cuộc đời
cũng như mọi đau khổ của Thập Giá,
xin biến mọi đau khổ cũng như mọi thử thách
chúng con phải gánh chịu mỗi ngày,
thành cơ hội giúp chúng con thăng tiến
và trở nên giống Chúa hơn.

Xin dạy chúng con biết rằng
chúng con không thể nên hoàn thiện
nếu như không biết từ bỏ chính mình
và những ước muốn ích kỷ.

Xin làm cho chúng con biết trở nên giống Chúa mỗi ngày. Amen.

Top