Nhật ký tình yêu

Nhật ký tình yêu

Nhật ký tình yêu

TGPSG - Khi chia tay người bạn gái đã hò hẹn hơn bốn năm trời, anh buồn sầu, chán chường nên hay la cà quán xá sau giờ làm. Hôm nào rủ được bạn nhậu thì anh say bí tỉ tới tận khuya. Còn không thì anh ẩn mình ở những quán café trong các con hẻm tĩnh lặng. Ở những nơi đó, anh gặm nhấm nỗi cô đơn trong khói thuốc lá mờ ảo, men bia nồng hay ngụm cafe đắng.

Cũng có khi, anh trút bầu tâm sự qua những dòng ‘tus’ (trạng thái) đầy bế tắc về cuộc sống trên mạng xã hội facebook, zalo. Trong những dòng bình luận của bạn bè dưới các ‘tus’, anh bắt gặp lời hỏi han của người bạn cũ: “Sao thế?”, “Dạo này khỏe không?”, “Hôm nào hẹn hò café chứ?”…

Kể ra anh đã không gặp lại người bạn cũ này hơn 6-7 năm rồi. Hồi đó, khi còn năm nhất đại học, anh và người ấy cùng tham gia một hội nhóm và có ca trực chung với nhau trong suốt hai năm đầu. Bước qua năm thứ ba, do lịch học thay đổi vì khác chuyên ngành, nên cả hai chưa hề gặp lại nhau lần nào.

Khoảng thời gian lúc mới ra trường, anh đang tìm hiểu đời sống dâng hiến nên chỉ sinh hoạt trong cộng đoàn và không liên lạc với bạn bè bên ngoài. Anh và người bạn ấy cũng vậy, chẳng có dịp thăm hỏi nhau.

Thoáng chốc đã 4-5 năm trôi qua. Anh không còn đi theo con đường dâng hiến, trở lại cuộc sống bình thường, đi làm công sở, đã biết yêu và khổ sở vì yêu.

Giờ đây đang trong tâm trạng buồn bã, cô đơn, anh gởi tin nhắn cho người bạn ấy để hàn huyên tâm sự. Đôi bạn hỏi thăm về cuộc sống, công việc, sức khỏe của nhau, rồi nói chuyện phiếm, hẹn nhau đi uống nước khi có dịp. Hẹn cho vui ấy mà, chứ anh đang ở Sài Gòn, còn chị ở tận Phú Chánh, Bình Dương, cách nhau gần trăm cây số.

Hay mình tìm hiểu nhau đi, nếu hợp thì đến với nhau và cưới luôn!”, anh nhận được lời đề nghị của người bạn cũ như thế sau vài tháng nhắn tin trò chuyện. Tuy thời điểm này cả hai vẫn chưa gặp nhau, nhưng anh tin cả hai đã sẵn sàng cho một mối quan hệ nghiêm túc về sau.

Anh nhớ đã đáp lại lời đề nghị ấy thế này: “Nếu đến với tui thì bên đó phải theo đạo, tui không lấy vợ ngoài Công giáo được”. Anh còn khẳng định: “Nếu đồng ý theo tui là phải tìm hiểu đạo để sau này còn giữ và sống đạo, chứ không phải đồng ý để đủ điều kiện cưới hỏi”. Rồi sau đó, anh giải thích một số luân lý và những ràng buộc của Hôn nhân Công giáo để người bạn ấy hiểu và cân nhắc khi yêu anh. Thật bất ngờ, người bạn ấy đã đồng ý không một chút ngần ngại, chần chừ. Anh vẫn biết yêu người khác tôn giáo sẽ có những thử thách, rào cản nhất định nhưng anh phải nói ra những quy định của mình ngay lần đầu vì anh luôn tự hào mình là người Công giáo.

Vậy đấy, hai anh chị đã bắt đầu mối tơ duyên qua những dòng tin nhắn và họ đang lên kế hoạch cho việc gặp gỡ trực tiếp cách thường xuyên để hiểu nhau hơn. Tuy nhiên, thời gian này, chị tự ti vì khuôn mặt hốc hác, người mảnh khảnh vì làm việc nhiều nên cần thời gian ‘tút lại nhan sắc’ rồi mới tự tin gặp anh. Hai tháng sau, anh chị gặp nhau lần đầu tiên sau bằng ấy năm xa cách. Trong lần gặp đầu tiên ấy, chị đồng ý về quê để thăm và ra mắt gia đình anh. Họ nhận được sự ủng hộ từ gia đình anh sau chuyến thăm quê.

Sau ngày ấy, anh đưa chị đi nhà thờ gần khu vực chị sinh sống và đăng ký khóa học Giáo lý Dự tòng và Hôn nhân. Mỗi cuối tuần, anh từ Sài Gòn về Phú Chánh để đưa chị đi dự lễ Chúa nhật và cùng học Giáo lý. Dù đường xa, mưa hay nắng, anh cũng rất vui vì được đồng hành với chị trên con đường tìm hiểu Đức Tin. Mùa Giáng Sinh đầu tiên bên nhau, chị tham gia vào nhóm diễn nguyện Noel với các bạn trong lớp Dự tòng và Hôn nhân trước lễ Giáng Sinh, anh xách máy ảnh theo để chụp những khoảnh khắc ý nghĩa này.

Và khi Tết đến, anh theo chị về quê đón tết và để ‘ra mắt’ gia đình. Chị dọa anh: “Cái ải bố vợ tương lai hơi khó qua đó nha”. Anh chẳng e ngại về thái độ, tác phong hay lời ăn tiếng nói của bản thân, nhưng lại lo lắng về việc xin cho chị theo đạo của anh. Phúc đức thay, bố vợ tương lai rất dễ mến và hiểu chuyện. Khi gặp nhau, ông khơi gợi việc theo đạo để cho hai anh chị tự nhiên và thoải mái. Ông nói: ‘việc lấy chồng thì theo chồng, hai bác không cấm cản, chỉ cần tụi con thương nhau, đùm bọc che chở nhau”.

Vậy là chỉ khoảng 6 tháng chính thức hẹn hò, anh chị đã nhận được sự ủng hộ từ hai bên gia đình.

Sau cái Tết năm đó, chị lãnh nhận Bí tích Rửa tội - trở thành con cái Thiên Chúa. Anh chị tính đến chuyện tổ chức đám cưới.

Trong suốt thời gian quen nhau, anh luôn luôn noi gương giữ đạo để cho chị theo. Anh giải thích cho chị hiểu thêm về giáo lý, về đời sống luân lý, về thánh lễ và các Bí tích. Những thắc mắc nào anh chưa hiểu, anh tham vấn các linh mục, tu sĩ để hiểu rõ hơn trước khi cho chị biết. Anh cũng nhắc nhớ chị các ngày lễ trọng cần giữ, và cố gắng sắp xếp thời gian đưa chị đi lễ và tham gia các sinh hoạt tôn giáo khác.

Sau hơn một năm rưỡi quen nhau, họ nên duyên vợ chồng. Từ hai người con của hai gia đình, họ trở thành hai người đồng chủ gia đình, cùng nhau ý thức được vai trò cũng như sứ mệnh của mình và của nhau. Vào bữa cơm chiều, chồng đợi vợ đi làm về cùng ăn hay những ngày cuối tuần, hai vợ chồng cùng nấu nướng, ăn uống, đưa nhau đến giáo đường dự lễ, rồi kiếm một không gian nào đó để cùng vui hưởng giây phút bên nhau. Họ đón nhận hoa trái của tình yêu là một bé trai kháu khỉnh với bằng cả tình thương và con tim.

Tuy nhiên, cũng như bao gia đình khác, anh chị cũng đôi lần xung đột, mâu thuẫn. Đời sống hôn nhân là hành trình trọn đời, và mỗi giai đoạn của cuộc sống về sau sẽ càng nhiều khó khăn, trở ngại hơn. Anh và chị đều ý thức được sự mỏng dòn của con người, sự bất đồng của tư tưởng và sự dữ dằn của bão tố cuộc đời sẽ có lúc khiến cho đôi chân họ chùn, đôi vai họ mỏi. Nhưng cả hai vợ chồng đều tin rằng, tình yêu cùng với sự hy sinh bao la theo gương Tình yêu Giêsu chính là động lực cho họ có thể biến khó khăn thành sức mạnh, có thể sống yêu thương nhau tột cùng hơn.

Paul Hữu Nghĩa (TGPSG)

Top