Bài giảng Chúa nhật: Chúa nhật 18 Thường niên năm C

Bài giảng Chúa nhật: Chúa nhật 18 Thường niên năm C

Bài giảng Chúa nhật: Chúa nhật 18 Thường niên năm C

Lc 12, 13–21

Kính thưa anh chị em

Câu chuyện trong bài Tin Mừng hôm nay thật là thú vị. Chúng ta cũng có thể coi câu truyện hôm nay là câu truyện của nhiều người trong chúng ta.

A- Nhà phú hộ trong bài TM hôm nay là một người rất giầu có. Mùa màng đã đem lại cho ông những kết quả ngoài sự mong ước. Ông không biết tích trữ lúa thóc vào đâu cho hết.

Đứng trước cả một gia tài khếch xù như thế, tự thâm tâm ông cảm thấy an phận, ông tưởng như mình đã có tất cả. Thậm chí ông đã quên đi cái thân phận thụ tạo của mình.

Chúng ta hãy nghe ông nói:

- Linh hồn của tôi ơi!

Ngươi có nhiều của cải quá.

Thật là một sự kiêu ngạo đáng kinh tởm! Làm như linh hồn là do ông mà có và nó lệ thuộc vào quyền sở hữu của ông vậy.

Thêm vào đó là của cải mà ông bảo là của ông. Ông làm chủ. Ông quên rằng của cải là của Thiên Chúa ban. Của cải mà con người có được đều từ trời từ đất mà ra. Vàng bạc, kim cương, dầu khí đều từ đất. Lúa gạo cũng từ đất. Mà đất là do Thiên Chúa đã dựng nên.

Theo một nghiên cứa của trường đại học nông nghiệp về sự kết tinh 100 thùng bắp trên một mẫu Anh do Dr. Charles M. Crowe ghi lại, thì con người tuy có đóng góp công sức của mình, nhưng Chúa còn đóng góp nhiều hơn, Thử hỏi để có được thành quả như con người thấy thì cần phải có: 4 triệu pounds nước, 6.800 pounds o-xy, 5.200 pounds các-bon, 1.900 pounds các-bon đi-ô-xít, 160 pounds Ni-tơ, 125 pounds Ka-li, 40 pounds phốt-pho, 75 pounds lưu huỳnh vàng, 50 pounds ma-nhê, 50 pounds can-xi, 2 pounds sắt, và một lượng nhỏ i-ốt, kẽm, đồng, cùng những nguyên tố khác - tất cả đều được chứa trong 100 thùng bắp! Ai làm nên chuyện đó?

Cho nên con người chỉ trao cho làm quản lý...làn người coi sóc chứ không phải là chủ. Quản lý coi sóc thôi chứ không làm chủ. Ông đã hoàn toàn không ý thức được điều đó. Đó là lỗi lầm lớn nhất của ông.

Và Chúa sẽ cho ông biết sự sai lầm đó.

Đang lúc ông mải mê với những gì mình có thì một tiếng lạ từ đâu tự nhiên ập xuống! Kinh khủng hơn cả những sấm sét nổ ầm vang trên cả bầu trời

"Đồ điên! Đêm nay linh hồn ngươi bị đòi lại..."

Tất cả sự thật được phơi bày ra:

Linh hồn đâu phải là của ngươi

Của cải cũng đâu phải là của ngươi.

Tất cả đều không có cái gì là của ngươi cả!

Lúc này sự thật mới được lộ ra. Ông có hối cũng không kịp. Thiên Chúa mới là chủ tất cả...cả của cải, cả linh hồn. Thiên Chúa là chủ sự sống. Không ai có quyền đó ngoại trừ Ngài.

B. Rồi từ cái quan niệm sai lầm đó, ông tự phác họa ra cho ông một tương lai chẳng có gì là cao cả cho lắm. Nhiều nhà chú giải còn cho là "Bẩn thỉu" nữa. Một tương lai mà mọi người chung quanh ông đều bị gạt hẳn qua một bên.

Đây chúng ta hãy nghe ông phác họa: "Linh hồn tôi ơi. Ngươi có nhiều của cải dự trữ cho nhiều năm. Người hãy nghỉ ngơi, ăn uống và vui sướng đi!"

Tiến sĩ Morgan bảo: "Đây quả là một dự định thô bỉ nhất có thể nói về một cuộc đời" Của cải không có được một mục đích nào khác hơn là nghỉ ngơi, ăn chơi và vui sướng! Nghỉ ngơi, ăn chơi và vui sướng cho một mình mình...không hề có một chữ nào cho thấy ông nghĩ đến người khác.

Đây là một quan niệm hoàn toàn thực dụng. Như vậy chúng ta thấy không phải ngày hôm nay mới có chủ nghĩa thực dụng mà ngay thời của Chúa, chủ nghĩa này cũng đã có mặt rồi.

Thế nhưng hãy coi chừng. Tới một giới hạn nào đó thì Thiên Chúa lại cho toàn bộ sự thật được lộ ra.

Chúa bảo: "Đồ điên! Đêm nay linh hồn ngươi bị đòi lại, thế thì của cải mà người bảo là của người sẽ về tay ai?" (Lc 12,20). Không biết sẽ là của ai nhưng chắc chắn nó không còn là của người nữa.

Shakepeare có nói: "Mi giầu tức là mi nghèo vậy.

Trên đường lữ thứ, mi khòm lưng gánh thúng của

như con lừa khòm lưng xuống chở túi vàng

Thần chết sẽ tới cướp dựt hết khỏi vai ngươi"

Vâng đúng như thế! Không phải: "Không phải những ai được dư giả mà mạng sống người ấy nhờ của cải mà được bảo đảm đâu" (Lc 12,15)

Năm 1923 có một cuộc Hội nghị gồm những nhà kinh tài lớn được tổ chức tại khách sạn Edgerwater Beach bang Chicago. (Tài liệu do ĐGM Arthur Tone và Cha Mark Link cung cấp) Trong số những người tham dự có 9 nhà kinh doanh thành công nhất thế giới hồi đó. Đó là những người nắm giữ những chức vụ quan trọng sau đây:

- Giám đốc công ty luyện thép độc lập.

- Giám đốc công ty hàng tiêu dùng.

- Giám đốc công ty dầu khí.

- Nhà đầu cơ lớn nhất về mễ cốc.

- Giám dốc thị trường chứng khoán tại New York.

- Một nhân viên phủ tổng thống.

- Nhà đầu tư lớn nhất ở Walt Steet.

- Chủ tịch một hãng độc quyền lớn nhất thế giới.

- Giám đốc hiệp hội Ngân hàng quốc tế

Sau 25 năm thì sự việc gì đã xẩy ra?.

Theo tài liệu còn được để lại thì:

1. Giám đốc công ty luyện cán thép Charles Schwab chết vì vỡ nợ.

2. Giám đốc công ty hàng tiêu dùng Samuel Insull phải trốn khỏi quê hương và chết không một xu dính túi.

3. Giám đốc công ty dầu khí Howard Hobson chết vì mất trí.

4. Giám đốc thị trường chứng khoán ở New York Richard Whistney bị án tù lâu năm tại khám đường Sing Sing.

5. Léon Fraser Giám đốc Nhà băng.

6. Jesse Livermore nhà đầu tư lớn nhất tại phố Walt Street

7. Ivar Kruegar người thương gia độc quyền lớn nhất

Cả ba người trên đều tự tử chết.

8. Albert Fall được tạm tha khỏi nhà tù để chết tại nhà riêng.

9. Nhà đầu tư mễ cốc...Arthur Cutten thì chết ở ngoại quốc.

Toàn là những người giầu có một thời. Cơn khủng hoảng kinh tế thế giới vào đầu thập niên 30 đã quật ngã họ một cách không nương tay. Thế là tất cả những gì mà họ tưởng là vĩnh cửu thuộc về họ đã tiêu tan thành mây khói.

Ngày hôm nay cũng có rất nhiều trường hợp như thế.

Để kết thúc ít phút suy niệm hôm bay, tôi xin mượn lời Cha Karl Rahner một trong những nhà thần học nổi tiếng nhất của thế kỷ 20 nầy để thưa với Chúa như sau:

Lạy Chúa, đời con không có gì

ngoài những chuyện tầm thường của mỗi ngày,

nơi diễn ra biết bao nhiêu điều bần tiện và nhỏ nhen,

ganh đua và phù phiếm.

Tâm hồn con tựa như một cái chợ ồn ào,

Ở đó, người ta gặp nhau

để rồi bầy ra những thứ vặt vãnh,

chen chúc nhau để tranh giành của hư không,

chưa kể đến những tỳ ố nhơ bẩn.

Linh hồn con chẳng khác nào vựa thóc

chứa đầy mọi thứ hỗn tạp,

cho đến khi những cái tầm thường

của mỗi ngày đổ đầy cho đến nóc.

Ôi đời con sẽ ra thế nào

Nều đời con cứ tiếp diễn mãi như thế?

Con sẽ ra sao khi phải xuôi tay nằm xuống?

Con sẽ là gì vào lúc con phải rũ sạch tất cả

những thứ đang lấp đầy ngày sống của con?

Con sẽ là gì vào lúc con chỉ còn là chính con?

Việc gì sẽ xẩy ra vào lúc thần chết bất ngờ chụp xuống trên con 

và vén mở tấm màn che giấu ý nghĩa sâu ẩn của đời con

cùng những năm tháng ngày giờ lê thê của nó?

Con phải làm gì bây giờ trước cái nhàm chán hằng ngày

vẫn đè nặng trên con?

Cứu cánh của con là chính Chúa,

lẽ nào con chết ngợp

trong những cái tầm thường?

Liệu con có thể trốn khỏi cái thường nhật ấy không?

Không, hẳn là không!

Bởi vì Chúa vẫn đi ngang qua

đời thường của con và con phải gặp Chúa ở đó.

Chính Chúa có thể biến cái thường nhật nhàm chán của con

thành nỗi khát khao vô bờ

và ngày giờ của con thành những ngày ân sủng của Chúa

nhờ tình yêu Chúa ban tặng cho con.

                           (Karl Rahner)

Top