Thứ Hai tuần 17 Thường niên (+video)

Thứ Hai tuần 17 Thường niên (+video)

Thứ Hai tuần 17 Thường niên (+video)

Mt 13,31-35

“Nước Trời cũng giống như chuyện hạt cải người nọ lấy gieo trong ruộng mình” (Mt 13,31).

Dụ ngôn hạt cải và nắm men:

1. Giữa hạt cải, nắm men và một hạt cát chúng ta thấy có một điểm giống nhau: chúng đều bé nhỏ. Nhưng bên cạnh cái giống đó có một điểm khác biệt rất lớn: hạt cải và nắm men thì có sức sống còn hạt cát thì không. Ném hạt cát xuống đất thì nó vẫn trơ trơ, nhưng ném hạt cải xuống đất hay vùi nắm men vào thúng bột thì kết quả sẽ khác hẳn. Như thế, điều khác nhau và cũng là điều kỳ diệu giữa hạt cải, nấm men và hạt cát là sức sống bên trong.

Nếu ngày xưa mà nhóm 12 tông đồ chùn bước trước tình trạng đầy dẫy khó khăn do đế quốc Rôma gây ra thì đã không có Giáo Hội ngày nay.

Báo Tuổi trẻ có lần đã đăng một câu chuyện có liên quan đến ông Kofy Annan, nguyên Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc trước đây. Theo bài báo thì hồi còn thanh niên, có lần ông vào thăm một lớp học, ông đưa ra cho các học sinh xem một cái áo sơ-mi thật trắng nhưng trên áo có một vết mực đen. Ông hỏi cả lớp và từng người xem họ đã thấy gì trên đó. Tất cả đều trả lời là thấy một vết mực đen.

Sau đó ông mới hỏi mọi người:

- Tại sao cả một tấm áo trắng mà mọi người không thấy mà chỉ thấy một vết đen?

Vâng, cuộc sống của chúng ta cũng thường xảy ra như thế: Người ta dễ thấy một chấm đen nhỏ xíu trên một nền trắng nhưng lại khó mà thấy cả một nền trắng trên đó chỉ có một chấm đen!

Vào cuối thế kỷ 19, một vị giám mục đến thăm một trường Công giáo ở một thành phố miền đông Hoa Kỳ. Ngài được mời cư ngụ tại nhà của chính ông hiệu trưởng, một giáo sư lý hoá có đầu óc phóng khoáng lúc đó.

Ông hiệu trưởng đã tổ chức một bữa tiệc để khoản đãi vị giám mục. Ông còn mời cả ban giáo sư đến để gặp gỡ giám mục và để học hỏi kinh nghiệm với một con người nổi tiếng là khôn ngoan và đạo đức này nữa.

Sau bữa ăn, mọi người bàn đến viễn ảnh của thiên niên kỷ mới. Xem ra vị giám mục không tỏ ra lạc quan lắm về những gì sẽ xảy đến vào năm 1900, năm bắt đầu thiên niên kỷ thứ 20. Ngài cho rằng, tất cả mọi sự trong thiên nhiên đều đã được khám phá rồi. Do đó, có lẽ con người không còn gì để phát minh nữa.

Một cách lịch sự, ông hiệu trưởng bác bỏ ý kiến của giám mục. Ông cho rằng, nhân loại đang đứng trước ngưỡng cửa của những phát minh rạng rỡ nhất.

Vị giám mục cười hỏi:

- Thế thì, theo ông, đâu sẽ là phát minh lớn nhất của thế kỷ 20?

Ông hiệu trưởng trả lời không chút do dự:

- Trong năm mươi năm nữa nhân loại sẽ bay được.

Nghe vậy, vị giám mục bật cười bảo:

- Ông thật là mơ mộng. Nếu Thiên Chúa muốn cho con người bay thì tất ngài đã cho con người đôi cánh. Bay lượn trên không trung là chuyện của chim chóc và các thiên thần mà thôi.

Ông hiệu trưởng đã nghĩ đến chuyện bay của con người trong câu chuyện trên đây chính là ông Orville Wright và Wilbur Wright.

Hai người này đã sáng chế ra chiếc máy bay đầu tiên tại Hoa Kỳ vào năm 1903-1904.

2. Vâng, tùy vào cái nhìn của con người mà chúng ta biết được ai là người lạc quan và ai là người luôn bi quan yếm thế. Người bi quan yếm thế thì nhìn cái gì cũng tối tăm và ngược lại, những người lạc quan yêu đời thì nhìn cái gì cũng thấy ở trong đó có nhiều ánh sáng.

Tái ông chuyên sống nghề nuôi ngựa. Ngày kia ông mất một con. Có người đến thăm phàn nàn cho sự rủi ro ông đáp:

- Biết đâu việc mất ngựa chẳng phải là điềm may.

Bỗng vài ngày sau, con ngựa cũ trở về lại rủ được một con ngựa Hồ rất hay. Có người cho đó là điều may mắn. Ông nói:

 - Chưa hẳn được ngựa là may đâu!

Đứa con trai của ông thấy ngựa Hồ hay liền bắt cưỡi thử. Chẳng may bị ngã ngựa té gãy chân. Nhiều người nghe tin đến phân ưu với ông. Ông lại nói:

- Chưa biết chừng đây là điềm báo trước điều phúc cho gia đình ông.

Qua năm sau, giặc Hồ tràn qua nước ông. Theo lệnh vua, các trai tráng trong làng đều phải xung vào cờ ngũ đi dẹp loạn và mười người chỉ sống sót được một: Con trai ông vì tàn tật nên được miễn dịch, nhờ đó mà thoát chết và gia đình ông được an toàn.

Khi Chúa nói “Nước Trời cũng giống như chuyện hạt cải người nọ gieo trong ruộng mình. Hay như chuyện nắm men bà kia lấy vùi vào ba đấu bột, cho đến khi tất cả bột dậy men” (Mt 13,31-33), thì Chúa muốn cho chúng ta hãy biết nhìn cuộc sống này với niềm tin tưởng lạc quan. Nếu chúng ta nhìn cuộc sống bằng cặp mắt đen với màu xám xịt, chúng ta sẽ chỉ thấy cuộc ống toàn là một màu ảm đạm, nhưng nếu biết nhìn bằng cặp mắt tin tưởng và lạc quan, chúng ta sẽ thấy một thế giới vô cùng kỳ diệu và đáng sống chung quanh chúng ta.

Top