Bài giảng Chúa nhật: Chúa nhật 19 Thường niên năm C

Bài giảng Chúa nhật: Chúa nhật 19 Thường niên năm C

Bài giảng Chúa nhật: Chúa nhật 19 Thường niên năm C

Lc 12, 32-48

"Anh em hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn

Hãy làm như những người đợi chủ đi ăn cưới về,

để khi chủ vừa về tới và gõ cửa, là mở ngay." Lc 12,35-36)

Lc 12, 32-48

Anh chị em thân mến!

Sống ở trên đời, mỗi người chúng ta chỉ là người quản lý của Thiên Chúa. Thật vậy, sự sống, tài năng, trí thông minh, sức khoẻ, sắc đẹp, tất cả đều là ơn Chúa ban. Nói tóm lại, tất cả những gì ta có, tất cả những gì ta là đều là của Chúa. Chắc chẳng có ai dám tự hỏi: Tại sao tôi không cao hơn, không mập hơn? Tại sao tóc tôi không vàng hoe, mắt tôi không xanh biếc? Tại sao tôi không có tài hội hoạ, có giọng ca hay? Ta không thể hỏi như vậy, vì ta không có quyền gì trên đó. Tất cả đều là của Chúa. Chúng ta chỉ là quản lý. Chúa trao sự sống, tài năng, trí thông minh cho ta gìn giữ trong một thời gian. Nói theo ngôn ngữ Trịnh công Sơn tất cả những thứ đó chỉ "ở trọ" nơi ta.

Con chim ở trọ cành tre,

Con cá ở trọ trong khe nước nguồn...

Môi xinh ở trọ người xinh,

Duyên dáng ở trọ đôi chân Thúy Kiều...

Tôi nay ở trọ trần gian

Mai sau về chốn xa xăm với Người.

Một Thiền sư nổi tiếng nọ đến trước cửa lâu đài của ông vua giầu có. Không người lính gác nào dám chặn ông lại. Ông chậm rãi bước vào và tiến thẳng đến ngai vàng chỗ nhà vua đang ngự.

 Vua nhận ra vị khách quí ngay lập tức và nhà vua hỏi:

-  Ngài cần gì chăng?

- Tôi cần một chỗ ngủ trong quán trọ này – vị Thiền sư trả lời:

- Nhưng đây đâu phải là quán trọ – nhà vua nói. Đây là lâu đài của ta.

- Vậy tôi có thể xin ngài cho tôi biết ai là chủ của tòa lâu đài này trước Ngài không?

- Cha ta. Ông ấy đã chết rồi.

- Và ai là chủ trước cha ngài?

- Ông nội ta. Ông ấy cũng đã chết.

- Như vậy là nơi đây đã có những người đã sống trong một thời gian ngắn và sau đó đã ra đi. Có phải Ngài đã nói với tôi là nó KhÔng phải là một quán trọ không?

Sau đó vị Thiền sư thong thả giải thích cho nhà vua…. Nói rồi ông điềm tĩnh ra đi.

2. Như vậy thực chất cuộc đời cuả mỗi người chúng ta trên trần gian là gì? Thưa chỉ là một người quản lý.

a. Là người quản lý ta phải có những đức tính nào? Thưa, Chúa muốn ta là người quản lý trung tín và khôn ngoan.

* Là quản lý trung tín, ta phải biết sinh lợi những tài sản Chúa trao. Phải biết phát triển sao cho thân xác ngày càng khoẻ mạnh, trí thông minh ngày càng sáng suốt, những tài năng ngày càng đạt đến mức tinh vi hoàn hảo.

Là quản lý trung tín, ta phải biết chia sẻ. Chúa ban sức lực, tài năng không phải để ta ích kỷ vun quén cho bản thân, nhưng để ta dùng mà phục vụ. Người có của mắc nợ người nghèo. Người có tài mắc nợ xã hội. Nghệ sĩ mắc nợ khán giả. Giám đốc mắc nợ công nhân. Bác sĩ mắc nợ bệnh nhân. Linh mục mắc nợ giáo dân. Cha mẹ mắc nợ con cái.

Là quản lý trung tín, ta không được phản bội. Không được dùng những ơn Chúa ban để chống lại Chúa. Không được dùng sức mạnh mà áp bức người khác. Không được dùng tài năng để phục vụ lợi nhuận riêng mình. Không được dùng trí thông minh để gieo rắc nọc độc tư tưởng. Không được biến thân xác thành món hàng mua bán. Nhưng phải dùng tất cả để phục vụ Chúa. Dùng tất cả để làm cho Chúa được yêu mến, được vinh danh hơn.

* Là quản lý khôn ngoan, ta phải biết nhìn xa.

Tại chùa Tô Châu, có một nhà sư tên Viên Thủ Trung, tu hành đắc đạo, nhà sư thường bày trên án thư, trước chỗ ngồi, một cái quan tài nhỏ bằng gỗ bạch đàn, dài độ 5 tấc, có một cái nắp mở ra - đóng vào được.

Khách đến chơi trông thấy cười nhạo nói rằng :

- Ngài chế ra cái này dùng để làm gì ?

Nhà sư trả lời :

- Người ta sống tất có chết, mà chết thì vào ngay cái này. Tôi thực lấy làm lạ, người đời ai cũng chỉ biết phú quí, công danh, tài sắc, thị hiếu, lo buồn, vất vả suốt đời chẳng biết đến cái chết là gì... Mỗi khi có việc không vừa ý, tôi cầm lấy cái quan tài mà ngắm, tức khắc tôi cảm thấy được yên tâm trong tâm hồn ngay.

Thật là hiếm, những con người luôn ngẫm suy về cái chết của chính mình, và còn hiếm hơn nữa, những con người xem cái chết như người bạn đồng hành, giúp họ vượt qua những nỗi chán chường trong cuộc sống như nhà sư Viên Thủ Trung trong câu chuyện trên đây. Phần nhiều, người ta bôn ba để kiếm sống. Họ lo thu tích cho có nhiều của cải, vội vã thụ hưởng những thú vui trần tục, họ sống như thể sẽ không bao giờ phải chết. (TP)

Sự sống, tài năng, sức lực, trí thông minh chỉ ở trọ nơi ta một thời gian. Phải làm cho chúng biến thành vĩnh cửu. Nhiều lần Ðức Giê-su đã dậy ta: "Hãy dùng tiền của chóng qua ở đời này mà mua lấy bạn hữu. Ðể sau này họ sẽ đón rước ngươi vào chốn đời đời". Hôm nay Người dạy ta: "Hãy sắm lấy những túi tiền chẳng bao giờ cũ rách, một kho tàng chẳng thể hao hụt, là kho tàng ở trên trời, nơi không có trộm cắp bén mảng, cũng không có mối mọt đục phá". Lạ lùng hơn nữa, cách gây dựng kho tàng trên trời khác hẳn với cách gây dựng kho tàng trần gian. Ðể gây dựng kho tàng trần gian, ta phải hà tiện, ích kỷ, thu tích cho mình. Trái lại, để gây dựng kho tàng trên trời, ta phải biết cho đi. Càng cho đi lại càng giàu có. Càng phân phát lại càng dư thừa. Càng ban tặng lại càng phong phú.

* Là quản lý khôn ngoan, ta phải tỉnh thức. Cuộc đời ở trọ mau qua. Chúa lại hay đến bất ngờ. Nên ta phải tỉnh thức đợi chờ. Ðợi chờ không phải là thụ động ngồi đó khoanh tay. Ðợi chờ là phải tích cực làm việc.

La Fontaine kể chuyện ngụ ngôn sau :

Một cụ già cuốc đất trồng cây. Chợt ba chàng thanh niên đi qua, các cậu nói :

- Cụ lẩm cẩm quá, già rồi mà còn trồng cây…Thôi cụ ơi, việc ấy để tụi cháu, cụ lo dọn mình chết là vừa.

Ông cụ trả lời :

- Chắc gì lão chết trước, chắc gì các cậu sống lâu hơn lão. Tử thần xưa rầy có phân biệt già trẻ đâu. Trẻ với già có khác chi nhau về phương diện đó.

Thời gian sau, ba cậu vì công việc, đi lính, kinh doanh…đều chết cả, hoặc vì ngộ nạn, hoặc vì chết trận…

Cụ già được tin buồn, khóc thương ba trẻ.

Câu cửa miệng người đời vẫn nói: tre già, măng mọc, nhưng cũng nhiều khi tre già khóc măng non.

Lá vàng đeo đẳng trên cây

Lá xanh rụng xuống trời hay chăng trời ?

Trời hay, Trời biết hết chứ. Nhưng có điều cho xảy ra như vậy để con người không ai biết giờ mình chết. Có như thế con người mới lo tỉnh thức.

Một tu sĩ kia đang quét nhà trong tu viện. Chợt một người đến hỏi "Nếu một giờ nữa anh phải chết thì anh sẽ làm gì ?" Vị tu sĩ trả lời "Tôi cứ tiếp tục quét nhà cho xong".

Lạy Chúa, xin nhắc cho con luôn luôn nhớ rằng con là người quản lý của Chúa, để dù ở đâu, dù làm gì, con cũng luôn làm cho Chúa, luôn tỉnh thức sống dưới ánh mắt của Chúa. Amen.

Top