Chúa nhật 34 Thường niên: Lễ Chúa Kitô Vua Vũ Trụ

Chúa nhật 34 Thường niên: Lễ Chúa Kitô Vua Vũ Trụ

Chúa nhật 34 Thường niên: Lễ Chúa Kitô Vua Vũ Trụ

WHĐ (22/11/2025)Lễ này được cử hành Chúa nhật cuối cùng của năm Phụng vụ, qua đó nhấn mạnh rằng Đức Giêsu Kitô, Vua, là đích điểm của cuộc lữ hành trần thế của chúng ta.

NHỮNG NGÀY LỄ PHỤNG VỤ

Chúa nhật 34 Thường niên

LỄ CHÚA KITÔ VUA VŨ TRỤ

Năm 325, Công đồng chung đầu tiên được triệu tập tại thành phố Nicea thuộc Tiểu Á. Trong Công đồng này, tín điều về thần tính của Đức Kitô được xác định để chống lại lạc giáo Ariô: “Đức Kitô là Thiên Chúa, ánh sáng bởi ánh sáng, Thiên Chúa thật bởi Thiên Chúa thật”. 1600 năm sau, vào năm 1925, Đức Giáo hoàng Piô XI công bố rằng cách hữu hiệu nhất để chiến thắng bất công là nhìn nhận vương quyền của Đức Kitô. “Bởi vì người ta được huấn giáo về các chân lý đức tin và được dẫn dắt để cảm nếm niềm vui nội tâm của tôn giáo một cách hiệu quả hơn nhờ việc cử hành hằng năm các mầu nhiệm thánh, hơn là nhờ những tuyên bố chính thức về giáo huấn của Giáo hội. Những tuyên bố ấy thường chỉ đến được với một số ít người và những người có học thức trong hàng ngũ tín hữu; còn các lễ thì đến được với tất cả; điều trước chỉ nói một lần, điều sau thì nói mỗi năm – và thực ra, là mãi mãi. Giáo huấn của Giáo hội chủ yếu tác động đến trí khôn; còn các lễ tác động đến cả trí khôn lẫn con tim, và có một hiệu quả cứu độ trên toàn thể bản tính con người” (Thông điệp Quas primas, 11 tháng 12 năm 1925).

Ngày ban đầu, lễ này được cử hành vào Chúa nhật trước lễ Các thánh (Chúa nhật cuối cùng của tháng Mười). Nhưng với cuộc cải tổ phụng vụ năm 1969, lễ này được chuyển sang Chúa nhật cuối cùng của năm Phụng vụ, qua đó nhấn mạnh rằng Đức Giêsu Kitô, Vua, là đích điểm của cuộc lữ hành trần thế của chúng ta. Có những bản văn Kinh thánh riêng cho cả ba năm của chu kỳ Phụng vụ giúp chúng ta hiểu trọn vẹn về con người của Đức Giêsu.

 

NĂM A

“Khi Con Người đến trong vinh quang của Người, có tất cả các thiên sứ theo hầu, bấy giờ Người sẽ ngự lên ngai vinh hiển của Người. Các dân thiên hạ sẽ được tập hợp trước mặt Người, và Người sẽ tách biệt họ với nhau, như mục tử tách biệt chiên với dê. Người sẽ cho chiên đứng bên phải Người, còn dê ở bên trái. Bấy giờ Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên phải rằng: ‘Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han.’ Bấy giờ những người công chính sẽ thưa rằng: ‘Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống; có bao giờ đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước; hoặc trần truồng mà cho mặc? Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến hỏi han đâu?’ Đức Vua sẽ đáp lại rằng: ‘Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.’ Rồi Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên trái rằng: ‘Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã không cho ăn; Ta khát, các ngươi đã không cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã không tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã không cho mặc; Ta đau yếu và ngồi tù, các ngươi đã chẳng thăm viếng.’ Bấy giờ những người ấy cũng sẽ thưa rằng: ‘Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói, khát, hoặc là khách lạ, hoặc trần truồng, đau yếu hay ngồi tù, mà không phục vụ Chúa đâu?’ Bấy giờ Người sẽ đáp lại họ rằng: ‘Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi không làm như thế cho một trong những người bé nhỏ nhất đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy.’ Thế là họ ra đi để chịu cực hình muôn kiếp, còn những người công chính ra đi để hưởng sự sống muôn đời.” (Mt 25,31-46)

Giai đoạn sau cùng

Hôm nay, chúng ta cử hành Chúa nhật cuối cùng của năm Phụng vụ, được gọi là lễ trọng Chúa Kitô, Vua Vũ Trụ. Chúng ta đã bắt đầu tiến về đích điểm này từ Chúa nhật I mùa Vọng. Hôm nay, chúng ta đã đạt được. Xét rằng, năm Phụng vụ diễn tả đời sống của chính chúng ta ở dạng thu nhỏ, kinh nghiệm này nhắc chúng ta, và hơn nữa dạy chúng ta rằng chúng ta đang ở trên hành trình tiến tới cuộc gặp gỡ Chúa Giêsu, Tân lang, khi Người đến như là Vua và là Chúa của sự sống và của lịch sử. Cuộc quang lâm mà chúng ta đang chờ đợi bây giờ là cuộc quang lâm thứ hai của Người. Cuộc quang lâm thứ nhất của Người là trong sự khiêm hạ của một Hài Nhi nằm trong máng cỏ (x. Lc 2,7); cuộc quang lâm thứ hai sẽ xảy đến khi Người trở lại trong vinh quang vào thời sau hết, điều mà hôm nay chúng ta cử hành trong phụng vụ.

Nhưng cũng có một cuộc quang lâm trung gian – chúng ta đang sống điều đó hôm nay – trong đó Chúa Giêsu hiện diện nơi chúng ta nhờ Ân sủng chúng ta lãnh nhận trong các Bí tích và nơi khuôn mặt của mỗi “người bé mọn” mà Tin mừng nói đến (“Nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời” (Mt 18,3)). Chúng ta được mời gọi nhận ra Chúa Giêsu nơi khuôn mặt của từng người anh chị em. Trên hành trình này, phụng vụ mang đến cho chúng ta một trường học của đời sống để dạy chúng ta nhận ra Chúa hiện diện trong đời sống hằng ngày và chuẩn bị cho chúng ta đón nhận cuộc quang lâm sau cùng của Người.

Tọa độ của đời sống

“Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến…” “Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó”. Chúc lành và lời nguyền rủa không phải là những quyết định, những “phán xét” của một vị Vua, Đấng chỉ xét đến những việc con người đã làm, nhưng là xét xem mỗi người đã chăm sóc người khác đến mức nào (x. Ga 4; Lc 16,19-31). Ở đầu Tin mừng (1,23), Thánh sử Mátthêu viết: “Này đây, Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh hạ một con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là Emmanuel, nghĩa là ‘Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta’”. Ở cuối Tin mừng, ngài viết: “Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20). Chính trong khung cảnh đó mà chúng ta phải đọc “Phán xét chung” mà phụng vụ hôm nay mời chúng ta chiêm niệm. Đức Giêsu, Emmanuel, Thiên Chúa ở cùng chúng ta, thật sự “ở cùng chúng ta” cho đến tận thế. Người ở với chúng ta. Nhưng ở đâu? Làm sao chúng ta nhận ra Người đang hiện diện và hoạt động trong đời sống mình? Để gặp được Người, cần phải bước theo dấu chân của Người, dưỡng nuôi những tâm tình của Người – vốn nhiều khi không phải là tâm tình của chúng ta. Làm sao chúng ta không nhớ tới lúc Chúa Giêsu tâm sự với các môn đệ rằng cái chết trên thập giá đang chờ đợi Người, và Phêrô đã trách Người. Khi ấy, Chúa Giêsu kéo Phêrô ra một chỗ và nói: “Xatan, lui lại đằng sau Thầy! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người” (Mt 16,23; x. Is 55,8). Chúng ta phải luôn nhớ rằng chúng ta ở trong thế gian, nhưng không thuộc về thế gian (x. Ga 17,14). Chính vì rất dễ bị lạc lối khỏi con đường ngay chính mà điều quan trọng là phải đưa mắt hướng về Đức Giêsu để không đánh mất Người (x. Dt 12,2). Người đang ở đây. Do đó, đời sống chúng ta không bị dẫn dắt bở sự ngẫu nhiên, nhưng được hướng dẫn bởi một Sự Hiện Diện là Sự Sống và chỉ cho chúng ta Con Đường.

Một lễ cho thấy con đường phải đi

Năm Phụng vụ là biểu tượng cho hành trình đời sống của chúng ta. Nó có khởi đầu và kết thúc trong cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu, là Vua và là Chúa, trong Nước Trời mà chúng ta sẽ bước vào qua “chị chết” mở cửa hẹp cho chúng ta (Thánh Phanxicô). Vào đầu năm Phụng vụ (Chúa nhật I mùa Vọng), chúng ta đã được cho thấy trước đích điểm mà chúng ta tiến tới. Giống như chúng ta đã được trao cho các câu trả lời trước một năm cho những câu hỏi sẽ được hỏi trong kỳ thi! Nếu đó là kỳ thi, thì như thế là gian lận. Nhưng trong phụng vụ, đó lại là món quà của Chúa Giêsu, vị Thầy, vì điều đó chỉ cho chúng ta biết phải đi con đường nào (Chúa Giêsu là Đường), phải nuôi dưỡng những ý nghĩ nào (Chúa Giêsu là Sự Thật), và phải để cho niềm hy vọng nào thúc đẩy chúng ta (Chúa Giêsu là Sự Sống; x. Ga 14,6).

Tất cả là về tình yêu

Điều nổi bật trong các bản văn chúng ta nghe hôm nay là bài kiểm tra sau cùng lại xoay quanh tình yêu, quanh những điều cụ thể trong đời sống, bắt đầu từ những hành động đơn sơ và bình thường nhất: “Ta đói… Ta khát…” chứ không phải những hành động anh hùng, không phải những việc xa rời đời sống hằng ngày, cũng không phải những hành động ngoạn mục. Vẻ đẹp của Tin mừng hôm nay là ở chỗ Đức Giêsu không chỉ là Thiên Chúa ở cùng chúng ta cho đến tận thế, nhưng Người còn là Thiên Chúa ở trong chúng ta, bắt đầu từ những người bé mọn nhất: Người đi đến mức đồng nhất chính mình với những người túng thiếu, với từng “người bé mọn” trong Tin mừng, với những người bị bách hại (chẳng hạn: “Saolô, Saolô, tại sao ngươi bắt bớ Ta?” Cv 9,4). Như thế, mọi hành động yêu thương đều được thực hiện “với Đức Giêsu”, vì chúng ta ở trong sự hiện diện của Người; “như Đức Giêsu”, vì chúng ta đã học theo Người trong các Tin mừng; và thậm chí “cho Đức Giêsu”, bởi vì mỗi khi một hành động yêu thương được thực hiện, thì đó là hành động được làm “cho chính Người”.

Tình yêu trong đời sống hằng ngày

Điều đáng ngạc nhiên khi nhìn vào các hành động được ghi lại về Chúa Giêsu là không có một hành động tôn giáo hay thánh thiêng nào, theo đúng nghĩa đen của từ ngữ. Những gì chúng ta thấy là những hành động điển hình của người “giáo dân”: những gì Người làm khi đi trên đường, trong nhà người ta, bất cứ nơi nào Người có mặt, bất cứ nơi nào có nhu cầu. Thực ra, không còn gì là phàm tục nữa, cả bên trong lẫn bên ngoài đền thờ, vì tất cả thực tại đều được bao phủ bởi đền thờ của Thiên Chúa: không có gì là phàm tục và mọi sự đều là ‘thánh’, vì mọi sự đều hướng đến Đức Giêsu” (L. Giussani). Đây chính là kiểu phụng tự mà Thiên Chúa mong muốn. Điều này cũng được thấy trong một đoạn khác của Tin mừng theo Thánh Mátthêu: “Vậy, nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với anh, thì hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hoà với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình” (Mt 5,23-24). Cuối cùng, nếu phụng tự mà chúng ta thực hiện trên bàn thờ không được dẫn dắt và đi kèm với phụng tự yêu thương anh chị em, thì sự thờ phượng của chúng ta sẽ chẳng có giá trị bao nhiêu.

 

NĂM B

Ông Philatô trở vào dinh, cho gọi Đức Giêsu và nói với Người: “Ông có phải là vua dân Do-thái không?” Đức Giêsu đáp: “Ngài tự ý nói điều ấy, hay những người khác đã nói với ngài về tôi?” Ông Philatô trả lời: “Tôi là người Do-thái sao? Chính dân của ông và các thượng tế đã nộp ông cho tôi. Ông đã làm gì?” Đức Giêsu trả lời: “Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu Nước tôi thuộc về thế gian này, thuộc hạ của tôi đã chiến đấu không để tôi bị nộp cho người Do-thái. Nhưng thật ra Nước tôi không thuộc chốn này.” Ông Philatô liền hỏi: “Vậy ông là vua sao?” Đức Giêsu đáp: “Chính ngài nói rằng tôi là vua. Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi.” (Ga 18,33b-37)

Giai đoạn sau cùng

Hôm nay, chúng ta cử hành Chúa nhật cuối cùng của năm Phụng vụ, được gọi là lễ trọng Chúa Kitô, Vua Vũ Trụ. Chúng ta đã bắt đầu tiến về đích điểm này từ Chúa nhật I mùa Vọng. Hôm nay, chúng ta đã đạt được. Xét rằng, năm Phụng vụ diễn tả đời sống của chính chúng ta ở dạng thu nhỏ, kinh nghiệm này nhắc chúng ta, và hơn nữa dạy chúng ta rằng chúng ta đang ở trên hành trình tiến tới cuộc gặp gỡ Chúa Giêsu, Tân lang, khi Người đến như là Vua và là Chúa của sự sống và của lịch sử. Cuộc quang lâm mà chúng ta đang chờ đợi bây giờ là cuộc quang lâm thứ hai của Người. Cuộc quang lâm thứ nhất của Người là trong sự khiêm hạ của một Hài Nhi nằm trong máng cỏ (x. Lc 2,7); cuộc quang lâm thứ hai sẽ xảy đến khi Người trở lại trong vinh quang vào thời sau hết, điều mà hôm nay chúng ta cử hành trong phụng vụ.

Nhưng cũng có một cuộc quang lâm trung gian – chúng ta đang sống điều đó hôm nay – trong đó Chúa Giêsu hiện diện nơi chúng ta nhờ Ân sủng chúng ta lãnh nhận trong các Bí tích và nơi khuôn mặt của mỗi “người bé mọn” mà Tin mừng nói đến (“Nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời” (Mt 18,3)). Chúng ta được mời gọi nhận ra Chúa Giêsu nơi khuôn mặt của từng người anh chị em. Trên hành trình này, phụng vụ mang đến cho chúng ta một trường học của đời sống để dạy chúng ta nhận ra Chúa hiện diện trong đời sống hằng ngày và chuẩn bị cho chúng ta đón nhận cuộc quang lâm sau cùng của Người.

Một lễ cho thấy con đường phải đi

Năm Phụng vụ là biểu tượng cho hành trình đời sống của chúng ta. Nó có khởi đầu và kết thúc trong cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu, là Vua và là Chúa, trong Nước Trời mà chúng ta sẽ bước vào qua “chị chết” mở cửa hẹp cho chúng ta (Thánh Phanxicô). Vào đầu năm Phụng vụ (Chúa nhật I mùa Vọng), chúng ta đã được cho thấy trước đích điểm mà chúng ta tiến tới. Giống như chúng ta đã được trao cho các câu trả lời trước một năm cho những câu hỏi sẽ được hỏi trong kỳ thi! Nếu đó là kỳ thi, thì như thế là gian lận. Nhưng trong phụng vụ, đó lại là món quà của Chúa Giêsu, vị Thầy, vì điều đó chỉ cho chúng ta biết phải đi con đường nào (Chúa Giêsu là Đường), phải nuôi dưỡng những ý nghĩ nào (Chúa Giêsu là Sự Thật), và phải để cho niềm hy vọng nào thúc đẩy chúng ta (Chúa Giêsu là Sự Sống; x. Ga 14,6).

Niềm vui của một giấc mơ

Trong Bài đọc I từ sách Ngôn sứ Đanien (7,13-14), chúng ta đọc về thị kiến về Con Người, Người sẽ sau cùng thay thế tất cả những kẻ trong lịch sử đã bắt người khác phục vụ mình thay vì tự mình phục vụ họ. Vì vậy, trong thị kiến này rõ ràng rằng sẽ có một kết thúc cho những ai đã lợi dụng người khác và trục lợi từ họ. Sẽ đến ngày một “Vua” công chính và nhân từ sẽ cầm quyền lịch sử trong tay.

Vị Vua được chờ đợi

Trong khung cảnh đầy hy vọng này, chúng ta có thể đọc đoạn Tin mừng mà phụng vụ hôm nay gợi ý – cuộc đối thoại giữa Philatô và Chúa Giêsu. Chúa Giêsu được trình bày như một Vua, nhưng triều đại của Người không thuộc về trần gian. Thực ra, Chúa Giêsu không tìm cách tự bảo vệ mình, vì cuộc sống của Người vượt lên trên sứ mạng Người lãnh nhận từ Chúa Cha. Đoạn văn nói một cách giản dị: Người là Vua và đã đến thế gian để tỏ bày vương quyền của Người, vốn được thể hiện qua việc làm chứng cho Chúa Cha, hiến dâng mạng sống trong phục vụ Chúa Cha, là Sự Thật của cuộc sống.

Vương quyền và sự thật

Chủ đề về “sự thật”, vốn quan trọng đối với Philatô, nhưng lại không quan trọng đến mức khiến ông ngăn chặn việc hành hình Chúa Giêsu, đòi hỏi một sự trung thành: “Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi” (Ga 18,37). Đây là điểm mà Philatô dừng lại, không thể đón nhận sự thật, vì ông để mình bị thao túng bởi ý muốn của đám đông, và sau này sẽ phải trả giá rất cao về chính trị. Lựa chọn của Philatô cho thấy con người thật của ông và những gì thực sự đang hướng dẫn ông. Ngược lại, Chúa Giêsu tỏ bày đến cùng Đấng mà Người thuộc về và Đấng mà Người phục vụ. Điều này trao cho Người quyền tuyên bố rằng Người “là Đường, là Sự Thật, là Sự Sống” (Ga 14,6).

Sự thật và dối trá

Lễ trọng hôm nay không chỉ là dịp để khám phá con người của Philatô, mà còn mở ra cơ hội cho mỗi chúng ta hiểu mình thực sự đang phục vụ ai. Vào cuối năm Phụng vụ này, điều quan trọng là nhận ra trái tim chúng ta hướng về ai hoặc về điều gì, vì kho tàng của anh em ở đâu, thì lòng anh em ở đó (x. Lc 12,34). Đây là một câu hỏi giúp chúng ta sắp xếp đời sống và tình cảm, để không đi theo nơi trái tim muốn dẫn dắt, nhưng để chúng ta đưa trái tim đến nơi chúng ta thực sự muốn đi. Tuy nhiên, điều này đòi hỏi chúng ta chấp nhận Chúa Giêsu là Vua của mình, Đấng chỉ phục vụ sự thật với chính sự thật.

 

NĂM C

Dân chúng đứng nhìn, còn các thủ lãnh thì buông lời cười nhạo: “Hắn đã cứu người khác, thì cứu lấy mình đi, nếu thật hắn là Đấng Kitô của Thiên Chúa, là người được tuyển chọn!” Lính tráng cũng chế giễu Người. Chúng lại gần, đưa giấm cho Người uống và nói: “Nếu ông là vua dân Do-thái thì cứu lấy mình đi!” Phía trên đầu Người, có bản án viết: “Đây là vua người Do-thái.” Một trong hai tên gian phi bị treo trên thập giá cũng nhục mạ Người: “Ông không phải là Đấng Kitô sao? Hãy tự cứu mình đi, và cứu cả chúng tôi với!” Nhưng tên kia mắng nó: “Mày đang chịu chung một hình phạt, vậy mà cả Thiên Chúa, mày cũng không biết sợ! Chúng ta chịu như thế này là đích đáng, vì xứng với việc đã làm. Chứ ông này đâu có làm điều gì trái!” Rồi anh ta thưa với Đức Giêsu: “Ông Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi!” Và Người nói với anh ta: “Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng.” (Lc 23,35-43)

Giai đoạn sau cùng

Hôm nay, chúng ta cử hành Chúa nhật cuối cùng của năm Phụng vụ, được gọi là lễ trọng Chúa Kitô, Vua Vũ Trụ. Chúng ta đã bắt đầu tiến về đích điểm này từ Chúa nhật I mùa Vọng. Hôm nay, chúng ta đã đạt được. Xét rằng, năm Phụng vụ diễn tả đời sống của chính chúng ta ở dạng thu nhỏ, kinh nghiệm này nhắc chúng ta, và hơn nữa dạy chúng ta rằng chúng ta đang ở trên hành trình tiến tới cuộc gặp gỡ Chúa Giêsu, Tân lang, khi Người đến như là Vua và là Chúa của sự sống và của lịch sử. Cuộc quang lâm mà chúng ta đang chờ đợi bây giờ là cuộc quang lâm thứ hai của Người. Cuộc quang lâm thứ nhất của Người là trong sự khiêm hạ của một Hài Nhi nằm trong máng cỏ (x. Lc 2,7); cuộc quang lâm thứ hai sẽ xảy đến khi Người trở lại trong vinh quang vào thời sau hết, điều mà hôm nay chúng ta cử hành trong phụng vụ.

Nhưng cũng có một cuộc quang lâm trung gian – chúng ta đang sống điều đó hôm nay – trong đó Chúa Giêsu hiện diện nơi chúng ta nhờ Ân sủng chúng ta lãnh nhận trong các Bí tích và nơi khuôn mặt của mỗi “người bé mọn” mà Tin mừng nói đến (“Nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời” (Mt 18,3)). Chúng ta được mời gọi nhận ra Chúa Giêsu nơi khuôn mặt của từng người anh chị em. Trên hành trình này, phụng vụ mang đến cho chúng ta một trường học của đời sống để dạy chúng ta nhận ra Chúa hiện diện trong đời sống hằng ngày và chuẩn bị cho chúng ta đón nhận cuộc quang lâm sau cùng của Người.

Một lễ cho thấy con đường phải đi

Năm Phụng vụ là biểu tượng cho hành trình đời sống của chúng ta. Nó có khởi đầu và kết thúc trong cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu, là Vua và là Chúa, trong Nước Trời mà chúng ta sẽ bước vào qua “chị chết” mở cửa hẹp cho chúng ta (Thánh Phanxicô). Vào đầu năm Phụng vụ (Chúa nhật I mùa Vọng), chúng ta đã được cho thấy trước đích điểm mà chúng ta tiến tới. Giống như chúng ta đã được trao cho các câu trả lời trước một năm cho những câu hỏi sẽ được hỏi trong kỳ thi! Nếu đó là kỳ thi, thì như thế là gian lận. Nhưng trong phụng vụ, đó lại là món quà của Chúa Giêsu, vị Thầy, vì điều đó chỉ cho chúng ta biết phải đi con đường nào (Chúa Giêsu là Đường), phải nuôi dưỡng những ý nghĩ nào (Chúa Giêsu là Sự Thật), và phải để cho niềm hy vọng nào thúc đẩy chúng ta (Chúa Giêsu là Sự Sống; x. Ga 14,6).

Vị Vua trên thập giá

Đoạn Tin mừng trình bày cho chúng ta thấy một Vua trên thập giá, giữa hai tên trộm. Nếu chúng ta nhớ lại việc Chúa Giêsu vào Giêrusalem trong tiếng ca hát và nhảy múa (x. Lc 19,28-40), chúng ta sẽ kinh ngạc khi thấy Người cuối cùng được trình diện trên “ngai của Thập giá”. Chúng ta thậm chí thấy một tên trộm chế nhạo vương quyền của Người – “Ông không phải là Đấng Kitô sao? Hãy tự cứu mình đi, và cứu cả chúng tôi với!” Trong khi đó, tên trộm còn lại nói: “Ông Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi!”, qua đó nhận ra Chúa Giêsu là Vua. Sức mạnh vương quyền của Chúa Giêsu chính là nhờ điều mà “tên trộm lành” đã nhận ra: tình yêu – một tình yêu không giới hạn, nhân từ, phản chiếu uy quyền mà Chúa Giêsu đã được chào đón tại Giêrusalem: “Vì kìa Đức Vua của ngươi đang đến với ngươi: Người là Đấng Chính Trực, Đấng Toàn Thắng, khiêm tốn ngồi trên lưng lừa, một con lừa con vẫn còn theo mẹ” (Dacaria 9,9).

Cho chính mình hay cho người khác?

Chúa Giêsu không đặt “chính mình” lên hàng đầu như những kẻ tố cáo Người chế nhạo muốn Người làm: “Hắn đã cứu người khác, thì cứu lấy mình đi, nếu thật hắn là Đấng Kitô của Thiên Chúa, là người được tuyển chọn!” (c. 35); cũng như các lính: “Nếu ông là vua dân Do-thái thì cứu lấy mình đi!” (c. 37); và cuối cùng, tên trộm thứ nhất: “Ông không phải là Đấng Kitô sao? Hãy tự cứu mình đi, và cứu cả chúng tôi với!”  (c. 39).

Chúa Giêsu không đến để được phục vụ, nhưng để phục vụ. Người không đến để được phục vụ bằng “sức mạnh của Người” nhưng để dâng hiến toàn bộ chính mình cho người khác nhằm cứu họ. Đây là vương quyền của Chúa Giêsu. Đây cũng là lý do tại sao Người không được hiểu. Và vương quyền của Người là vương quyền của tình yêu, tha thứ và phục vụ – đó là điều Chúa Giêsu đến để mang lại, và cũng là điều Ân sủng của Thập giá đã giành cho chúng ta.

Tâm Bùi chuyển ngữ
từ Vatican News
(Nguồn: hdgmvietnam.com)

Top