Thứ Sáu tuần 6 Thường niên (+video)

Thứ Sáu tuần 6 Thường niên (+video)

Thứ Sáu tuần 6 Thường niên (+video)

Mc 8,34-9,1

“Ai muốn theo Tôi, phải từ bỏ chính mình,
vác Thập Giá mình mà theo”. (Mc 8,34)

1. Sau khi khiển trách Phêrô đã ngăn Ngài đi vào con đường Thập Giá, Chúa Giêsu đã dạy các môn đệ: muốn làm môn đệ, thì cũng phải đi theo con đường Thập Giá của Chúa: “Ai muốn theo Tôi, phải từ bỏ mình đi vác Thập Giá mình hằng ngày mà theo Tôi” (Mc 8,34).

Ta hãy nghe lại lời của Chúa nói: “Ai muốn theo Tôi, hãy từ bỏ mình”. (Mt 8,34)

Tại một viện bảo tàng được lát bằng những phiến đá cẩm thạch tuyệt đẹp, trưng bày giữa đại sảnh là pho tượng mỹ nữ cũng bằng đá cẩm thạch. Từng dòng người từ khắp nơi trên thế giới đến đây chiêm ngưỡng pho tượng tuyệt mỹ này. Một đêm, phiến đá cẩm thạch nói với pho tượng với một giọng gay gắt:

Này, cô bạn mỹ nữ, thật chẳng công bằng tí nào! Tại sao mọi người đổ dồn về đây cứ bước trên người tôi để mà chiêm ngưỡng bạn ? Thật là bất công quá đáng!

Pho tượng mỹ nữ từ tốn nhắc:

Bạn còn nhớ chúng ta cùng sinh ra từ một mỏ đá không ?

Phiến đá cẩm thạch tiếp tục càu nhàu:

Chúng ta sinh ra trong cùng một mỏ đá, vậy mà giờ đây mỗi bên lại được nhận một cách đối xử khác nhau đến thế này. Thật chẳng công bằng chút nào!

Pho tượng mỹ nữ vẫn bình thản:

Nhưng này, chắc bạn còn nhớ cái ngày mà nhà điêu khắc chạm những nhát đục đầu tiên lên người bạn chứ ? Và bạn đã chống cự quyết liệt như thế nào!

Phiến đá cẩm thạch phát xẳng:

Dĩ nhiên là nhớ! Tôi căm ghét hắn. Hắn ghè, hắn đẽo lên người tôi. Ôi, đau đến chết khiếp!

Pho tượng mỹ nữ thủng thẳng tiếp:

Thế rồi ông ta không thể tiếp tục tạc tượng trên mình bạn nữa, vì bạn chống cự dữ dội quá.

Phiến đá cẩm thạch chống chế:

Ừ, thế thì sao nào…

Pho tượng mỹ nữ tiếp lời:

Khi ông ấy quyết định từ bỏ bạn và quay qua đục đẽo trên người tôi, ngay lúc ấy tôi biết rằng mình sẽ biến thành một cái gì khác hơn là những khối đá thô kệch, nơi chúng ta cùng sống chung trước đó. Tôi đã không chống cự lại ông ta, và cố gắng chịu đựng tất cả những đau đớn mà ông ta đang cố đục đẽo trên người tôi.

Phiến đá cẩm thạch ầm ừ.

2. “Vác Thập Giá mình mà theo” (Mc 8,34)

Ngày nọ, trại giam của cha Maximilien Kolbe có một tù nhân vượt ngục. Sáng hôm sau, lúc điểm danh thấy thiếu mất một người, viên sĩ quan áp dụng ngay luật lệ của Phát-xít Đức: hễ một tù nhân trốn thoát, mười người tù khác phải đền mạng.

Trên sân nhà tù, ai nấy đều thinh lặng và khiếp đảm.

Viên sĩ quan coi tù vừa giận dữ rảo bước, vừa đưa tay chỉ định: tên này... tên này... Ai lâm vào số đoạn trường thì phải sang sắp hàng một bên. Chợt có tiếng kêu thất thanh: “Khốn cho tôi, tôi còn vợ và một đàn con nhỏ”.

Giữa bầu khí thinh lặng rùng rợn ấy, một tù nhân bước ra khỏi hàng, đứng nghiêm trang im lặng. Viên sĩ quan Đức quát hỏi:

- Mi là ai ?

- Maximilien Kolbe, Linh mục Công Giáo.

- Mi muốn gì ?

- Tôi xin tình nguyện chết thay cho anh bạn tù này (ngài đưa tay chỉ người vừa la thất thanh), vì anh còn con thơ vợ dại.

- Muốn ngu thì cho ngu ? Vào sắp hàng thế, còn thằng kia được tha!

Mọi tù nhân có mặt trên sân đều ngơ ngẩn, ngạc nhiên, thán phục... Viên sĩ quan Đức hô lớn: “Sắp sẵn! Đi!” Mười người lặng lẽ đi vào phòng giam đói. Theo lời các tù nhân thuật lại, thường những kẻ bị giam đói khóc lóc, chửi rủa cho đến khi tắt hơi. Nhưng lần này thì khác. Cha Kolbe luôn miệng khuyến khích thúc giục mọi người cầu nguyện. Các tù nhân bên ngoài nghe tiếng họ hát và đọc kinh, ban đầu lớn, càng về sau càng yếu dần đi, rồi đến một lúc thì hoàn toàn im lặng. Ngày thứ 12, cửa phòng giam đó được mở ra. Mọi người đều đã chết, trừ một mình cha Kolbe, với đô mắt vẫn sáng dù thân hình đã tàn rũ. Viên cai ngục bắt ngài đưa tay ra và chích cho một mũi thuốc độc ân huệ. Vị linh mục chết ngay. Họ đưa xe đến xúc xác ngài và các bạn tù đổ vào lò đốt.

Mấy chục năm sau, vào năm 1971, Toà Thánh đã tôn phong ngài lên bậc Chân phước, sau khi cứu xét kỹ lưỡng các nhân đức anh hùng của ngài. Giây phút cảm động nhất trong thánh lễ tôn phong do Đức Phaolô VI chủ tế là lúc dâng lễ vật: một đoàn người tiến lên mang bánh, rượu, nến và hoa hồng trắng đỏ: hoa hồng trắng chỉ sự khiết trinh, hoa hồng đỏ chỉ sự hy sinh tử đạo. Đoàn dâng lễ gồm có người Balan, đồng hương của ngài, và vài thiếu nữ mặc quốc phục Nhật Bản, nơi ngài đã đến truyền giáo. Cảm động hơn cả là lúc Đức Thánh Cha ôm hôn ông già bưng chén thánh tiến lên: đó chính là tù nhân đã được cha Kolbe thế mạng. Trong lúc ấy, toàn thể cộng đoàn hát vang khúc tình ca: “Không có tình yêu nào cao quí bằng chết thay cho bạn hữu”. Mọi người tham dự buổi lễ hôm ấy không ai cầm nổi giọt lệ.

Top