Thứ Bảy tuần 26 Thường niên (+video)

Thứ Bảy tuần 26 Thường niên (+video)

Thứ Bảy tuần 26 Thường niên (+video)

Lc 10,17-24

“Phúc thay mắt nào được thấy điều anh em thấy!”
(Lc 10,23)

1. Lại một lần nữa Chúa nói với chúng ta về tâm hồn đơn sơ và Chúa coi sự đơn sơ như là điều kiện thuận lợi để được Chúa dạy bảo và ban ơn. Con xưng tụng Cha vì đã giấu không cho những người thông thái khôn ngoan biết những điều ấy, nhưng đã tỏ ra cho những kẻ đơn sơ” (Lc 10,21).

Đây là câu chuyện đã xảy ra ở Lộ Đức.

Một quả phụ đem đứa con trai duy nhất của bà lên 10 tuổi đến hang đá Lộ Ðức. Cậu bé bị bất toại từ lúc vừa mới biết đi vì một tai nạn xe hơi. Dọc đường, bà mẹ không ngừng lập đi lập lại với con là bất cứ điều gì con cầu xin cùng Chúa Giêsu, nhờ lời bầu cử của Ðức Mẹ sẽ không bị từ chối. 

Tới hang Lộ Ðức, bà mẹ đẩy con ngồi trên xe lăn nhập hàng rước kiệu cùng với các bệnh nhân khác, và kiên nhẫn chờ đợi Mình Thánh Chúa đi ngang qua đó, để lãnh nhận phép lành. Vị linh mục cầm Mình Thánh Chúa trên tay và dừng lại ban phép lành trước mỗi bệnh nhân. Khi ngài đến trước mặt cậu bé bất toại, cậu bé lớn tiếng cầu nguyện với tất cả lòng tin tưởng.

- Lạy Chúa Giêsu, nếu Chúa không chữa con lành bệnh con sẽ thưa lại với Mẹ Chúa cho xem. 

Nghe vậy, vị linh mục xúc động mạnh, liền quay trở lại ban phép lành cho cậu một lần nữa. Cậu bé vừa chăm chú nhìn Mình Thánh Chúa, vừa lớn tiếng thân thưa:

- Lạy Chúa Giêsu, nếu Chúa không chữa lành bệnh cho con, con nhất định sẽ thưa lại với Mẹ Chúa cho xem.

Mình Thánh Chúa vừa được vẽ xong hình Thánh Giá trên người em thì như có một sức mạnh nào đó thúc đẩy, cậu bé đứng thẳng dậy bước khỏi xe lăn, quì gối thờ lạy tạ ơn Chúa trước sự ngạc nhiên của mọi người, nhất là trước sự xúc động của mẹ em.

2. “Các con chớ vui mừng vì tên các con được ghi trên trời” (Lc 10,20).

Sau những thành công trong công tác mục vụ hoặc truyền giáo, thường chúng ta rất vui. Chúng ta vui vì được người ta khen ngợi - vui vì đã phục vụ. Chúa Giêsu nhắc chúng ta về một niềm vui lớn hơn gấp bội: vui vì được kể là công dân Nước Chúa, vui vì được làm cộng sự viên của Chúa, vui vì hạnh phúc vĩnh viễn mai sau. Đây mới là niềm vui thánh thiện, niềm vui của những con người đã vươn lên tới đỉnh trọn lành.

Vâng, tất cả những niềm vui của trần thế đều rất mau qua. Tiền bạc rồi cũng qua. Địa vị cao trọng rồi cũng qua….

Sử gia Plutarque có kể lại câu chuyện sau đây:

Một ngày nọ, hoàng đế Alexandre thấy triết gia Diogenes ngồi quan sát rất chăm chú bộ xương người nên hỏi:

- Khanh làm gì mà quan sát bộ xương đó kỹ càng như vậy ?

Diogenes trả lời:

- Muôn tâu bệ hạ, hạ thần nghiên cứu rất kỹ mà vẫn không thấy bộ xương của phụ vương bệ hạ khác với bộ xương của người nô lệ tí nào cả.

Rồi cũng triết gia Diogenes. Một hôm đến giữa chợ Athène dựng lên một căn lều. Trước cửa lều ông đặt một tấm bảng trên đó có ghi đậm hàng chữ như sau:

- Tại đây có bán sự khôn ngoan.

Một bậc khoa cử tình cờ đi ngang qua căn lều đọc được lời rao bán, mới cười thầm trong bụng. Muốn biết đàng sau căn lều ấy có những gì, ông mới sai người đầy tớ cầm tiền để dò la và mua cho được cái mà người bán gọi là sự khôn ngoan.

Người đầy tớ cầm tiền ra đi làm theo lời căn dặn của chủ, anh đưa cho Diogenes 3 hào và nói rằng, chủ của anh muốn có sự khôn ngoan. Cầm lấy ba hào bỏ vào túi, triết gia Diogenes nói với người đầy tớ một cách trang trọng như sau:

- Anh hãy về đọc lại cho chủ anh nghe câu này: “Trong tất cả mọi sự hãy nghĩ đến cùng đích của mình.

Vị khoa cử thành Athène vô cùng thích thú vì lời khôn ngoan này. Ông đã cho viết trước cửa nhà như khuôn vàng thước ngọc để chính ông suy niệm mỗi ngày và tất cả những ai đi qua trước nhà ông đều có thể đọc thấy.

Charlie bị cáo buộc là đã giết một viên chức hành chánh tại Đại Học Harverford ở Pennsylvania và phải nhận án tử hình trên ghế điện. Lúc anh ở tù, một đoàn truyền bá Tin Mừng thuộc Hội Thánh Tin Lành Alden Union đã đưa anh ta đến với Chúa. Charlie học Kinh Thánh và rất thích thánh ca. Charlie hay hát bài: “Không ai săn sóc tôi bằng Chúa Giêsu “.

Trước khi bị lên ghế điện, Charlie xin được nói chuyện với các bạn tù. Nhận được phép, Charlie nói về niềm vui của anh trong Chúa: Anh bảo rằng, không còn sợ bị hành quyết. Anh rất hối hận về tội của mình, nhưng đã được Chúa tha thứ và biết rằng, chẳng bao lâu nữa sẽ được gặp Chúa trực tiếp.

Cuối giờ nói chuyện, Charlie hát bài mình thích nhất rồi bước xuống. Một tờ báo tại Philadelphia thuật rằng, khi đi vào ghế điện, anh hát một lần nữa. Khi người ta trùm đầu Charlie, câu nói cuối cùng của anh cũng là lời hát: “Một ngày kia tôi sẽ gặp mặt Chúa trong hạnh phúc”.

Top