Bài giảng Chúa nhật cho thiếu nhi: Chúa nhật 4 Phục sinh năm C - Chúa nhật Chúa chiên lành

Bài giảng Chúa nhật cho thiếu nhi: Chúa nhật 4 Phục sinh năm C - Chúa nhật Chúa chiên lành

Bài giảng Chúa nhật cho thiếu nhi: Chúa nhật 4 Phục sinh năm C - Chúa nhật Chúa chiên lành

Thiếu nhi chúng con yêu quí,

Trong bài Tin Mừng chúng ta vừa nghe, chúng ta thấy Chúa Giêsu nói về người mục tử và đàn chiên.

Mục tử là người như thế nào vậy chúng con?

- Mục tử là người chăn chiên.

Gọi người chăn chiên là mục tử cho nó sang. Cũng giống như người ta gọi con của vua là hoàng tử vậy. Con gái của vua thì gọi là….. là…là………công chúa. Công chúa của vua và bạn Lan Phương đây có khác gì nhau không chúng con?

- Chẳng khác gì nhau cả vì đều là con gái cả.

Ở nhà có khi nào những người con gái chúng con được cha mẹ gọi là công chúa hay không?

- Dạ có.

Bây giờ chúng con hãy nghe Chúa nói: "Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng và chúng theo tôi".

1. Trước hết Chúa bảo: "Chiên tôi thì nghe iếng tôi"

Con chiên thì nghe tiếng của người chăn chiên. Đây là đức tính rất tốt của một con chiên. 

Cha kể cho chúng con câu chuyện này: Một người Mỹ đi du lịch qua xứ Syrie, thấy có ba người chăn chiên dẫn bầy chiên của mình ăn cỏ chung một chỗ với nhau. Một lúc sau, một trong ba người chăn này kêu chiên mình:

- Men ah! Men ah! (Theo tiếng Ả rập có nghĩa là "Hãy theo ta! Hãy theo ta!")

Các con chiên của người này liền tách khỏi bầy chung và đi theo người ấy lên đồi.

Người chăn thứ hai cũng kêu như vậy, và chiên của anh ta liền đi theo anh ta.

Người Mỹ nói với người chăn thứ ba:

- Xin anh vui lòng cho tôi mượn đồ đạc của anh để tôi kêu như anh kêu, xem các con chiên này có nghe theo tôi hay không.

Anh ta sẵn sàng cho người Mỹ này mượn đồ đạc. Xong xuôi, người Mỹ kêu:"Men ah! Men ah!", nhưng chẳng có con chiên nào nhúc nhích. Lạ quá Người Mỹ ngạc nhiên hỏi:

- Thế chiên không nghe tiếng ai khác, ngoại trừ anh thôi sao?

Người chăn Syrie trả lời:

- Ồ! có chứ! Vài con chiên bị bệnh, nó sẽ đi theo bất cứ ai.

Đó chúng con thấy chiên ngoan và khoẻ mạnh thì lúc nào cũng nghe theo tiếng của người chăn chiên như là người chủ của mình.

2. Tiếp theo Chúa bảo: "Tôi biết chúng"

Tiếng "Biết" ở đây trong Tin Mừng của thánh Gioan là: "Yêu thương"

Mục tử tốt lành thì luôn yêu thương cả đàn chiên và từng con chiên của mình. Yêu thương là luôn lo lắng và bảo vệ đàn chiên, không bao giờ để cho một con chiên nào bị nguy hiểm.

Một người đi du lịch qua xứ Palestine. Người hướng dẫn cho ông ta biết rằng, tại xứ này, đúng như Đức Chúa Giêsu đã dạy trong Gioan 10: "Người chăn đi trước dẫn chiên và chiên đi theo sau người chăn, chớ không bao giờ người chăn đi sau bầy chiên."

Một ngày nọ, ông thấy một người đang đi ở phía sau lùa bầy chiên đi tới. Lạ quá vì ông thấy không đúng như những gì ông được chỉ dẫn, nhất là không đúng với Kinh thánh Gioan đoạn 10 mà ông đã đọc. Ông liền chạy đến hỏi người chăn chiên:

- Anh ơi! Tôi được biết là ngươi chăn ở xứ này khi chăn chiên thì đi trước, chiên theo sau. Tại sao anh chăn chiên mà ở phía sau lùa chiên đi tới như thế?

Người lùa chiên trả lời:

- Ông nói đúng lắm! Người chăn phải đi trước, chiên theo sau. Nhưng tôi đâu phải là người chăn chiên, tôi đang lùa chiên đi làm thịt đấy!

3. Và cuối cùng Chúa bảo: "Và chúng theo tôi"

Chiên thì nghe tiếng chủ chiên. Nghe rồi còn phải đi theo nữa. Nghe mà không đi theo thì cũng chẳng khác gì khi cha mẹ bảo chúng con làm việc gì giúp cha mẹ, chúng con ngoan ngoãn thưa "Vâng" nhưng sau đó chúng con chăng làm gì. Như vậy có tốt không chúng con? Chắc là không! Phải không?

Và bây giờ cha hỏi chúng con: Chúng ta có thể làm gì để được gọi là theo Chúa.

Cha kể cho chúng con câu chuyện này:  

Sau những tháng năm làm đầy tớ cho một gia đình quí tộc, cô Sophie Berdanska phải thất nghiệp, đói rách, tang thương. Một ngày kia, gia đình ông Hersten, một gia đình Do thái thuê cô về chăm sóc cho mấy đứa trẻ trong nhà họ. Ngay hôm đầu tiên, khi biết được cô Sophie là người công giáo, ông chủ đặt điều kiện là không được “giảng đạo” cho con cái của ông.

Cô Sophie nhận lời. Chiều hôm ấy lúc còn lại một mình trong phòng, cô lấy một miếng giấy nhỏ viết một dòng chữ, xếp lại và bỏ vào chiếc huy chương do cha cô để lại rồi đeo vào cổ.

Lũ trẻ trong nhà nhiều lần đòi cô cho coi chiếc huy chương đó nhưng cô nhất định không cho: “Bí mật của đời cô mà”.

Dưới sự chăm sóc của cô Sophia, những đứa trẻ trong gia đình Hersten càng ngày càng trở nên dễ thương, ngoan ngoãn.

 Cuộc sống đang yên bình thì bỗng một hôm, tai họa dồn dập xảy ra.

 Bé Naim đau nặng – cả nhà cuống quít đưa đi bệnh viện. Cô Sophia tình nguyện ở lại đêm ngày chăm sóc em, rồi thêm hai đứa nữa cũng ngã bệnh. Gánh đã nặng bây giờ nặng thêm – Tuy nhiên cô Sophia vẫn bình tĩnh tận tình phụ trách vui vẻ cho đến khi 3 đứa nhỏ trở lại bình thường .

Nhưng vì quá lao lực... sau đó cô Sophie ngã bệnh và từ trần.

 Hai năm sau, một buổi sáng người ta thấy cả gia đình ông Hensten dậy sớm và cùng nhau đi đến một nhà thờ để dự lễ. Hỏi ra mới biết gia đình đó đi dự lễ giỗ năm thứ 2 của cô Sophia.

 Rồi họ kể lại truyện “Tại sao họ trở lại”

Sau khi cô Sophie mất, tình cờ người ta mở chiếc huy chương của Sophie còn để lại – lúc đầu không ai để ý – mở ra thì thấy trong đó có một mảnh giấy trong đó có ghi:

“Khi người ta cấm tôi nói về đạo của tôi

Tôi quyết sống đạo của tôi trước mặt họ như một chứng tích hùng hồn”  

Cả gia đình Hensten .. cảm phục ... Xin học đạo và rửa tội.

Đó chúng con thấy: Một tâm gương của một người theo Chúa.

Cha ước mong chúng con cũng biết sống thật tốt. Sống như vậy là theo Chúa rồi. Amen.

bài liên quan mới nhất

bài liên quan đọc nhiều

Top